Khi Mộc Tiểu Thụ từ chiếc xe Cayenne màu đen bước xuống, thành viên tổ thiết kế Arbre đều kích động.
Một người rồi hai người phi thẳng xuống lầu, làm như vô tình đi ngang qua trước chiếc xe, mặt mày chẳng hề giấu được vẻ buôn chuyện. Thế nhưng ánh sáng bên trong xe khá tối, bọn họ nhìn không rõ dáng vẻ của người ngồi trên ghế lái.
Sau khi ngẫu nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc thứ tám, trán Mộc Tiểu Thụ nổi gân xanh, cô rút tay ra: “Anh mau buông tay, mọi người đang nhìn đấy!”
Kì Tấn Khiêm tỏ vẻ dửng dưng: “Sợ cái gì?” Anh vẫn túm chặt tay cô không buông.
“Dù sao cũng phải để em đi làm chứ.” Cô đưa ra một lý do.
“Ồ, thế à.” Anh tỏ vẻ hiểu chuyện, “Làm anh vui đi rồi anh cho em đi làm.”
Cô bị giọng điệu nghiêm trang của anh chọc cười. Năm đó tại sao không phát hiện được, hóa ra dưới lớp ngoài khiêm tốn của anh là một người ngang ngược không thèm nói lý.
“Làm thế nào anh mới vui đây?” Cô liếc mắt nhìn anh.
Anh thu hết vẻ thẹn thùng và quyến rũ mà cô vô tình lộ ra vào đáy mắt. Trái tim rung động, sắc mặt anh không thay đổi: “Làm anh vui thế nào, em rõ ràng quá mà.”
Gò má cô hơi ửng đỏ, tỏ vẻ quở trách lườm anh. Giây tiếp theo, cô khom người tiến vào ghế lái, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh.
Bên ngoài xe, Hà Phỉ Phỉ đi qua đi lại không dưới tám lần nhất thời không chịu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401757/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.