Ngày đầu tiên chính thức tiến vào kỳ nghỉ hè, Kì Tấn Khiêm sẽ bay đi Canada.
Tuy rằng Kì Tấn Khiêm chưa từng đề cập tới công việc của mình, nhưng Mộc Tiểu Thụ hiểu rõ người bận rộn như anh đâu có lẽ nào một năm rưỡi đều nhàn rỗi ở nhà làm bạn với cô chứ? Anh đương nhiên bỏ bê một phần công việc của mình.
Anh không nói, đương nhiên là không muốn khiến cô áy náy, thế thì cô coi như không biết vậy.
Đây là lần đầu tiên hai người cách xa lâu dài trong một năm rưỡi ở chung, cho dù trong lòng cô có luyến tiếc đi chăng nữa cũng không thể nào mở lời giữ anh lại.
Cô lặng lẽ ôm áo vét của anh, mang dép đi theo sau anh tới huyền quan.
Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sắp nhăn nhíu lại, anh đặt một nụ hôn lên trán cô: “Nhớ ăn uống đàng hoàng, đừng thức đêm.”
Cô rầu rĩ lên tiếng.
“Em không vui như vậy, bảo anh làm sao yên tâm đi đây?” Anh thở dài một hơi, “Thôi, anh không đi nữa.”
Cô mau chóng lắc đầu như trống bỏi: “Em không có không vui, không có mà.”
Anh nhịn không được nhoẻn miệng cười, ôm cô vào trong lòng: “Tới giờ dì giúp việc sẽ sang đây qua đêm, có chuyện gì thì nói với dì ấy. Đừng chạy loạn khắp nơi, mỗi ngày anh sẽ gọi điện cho em.”
Cô gật đầu: “Anh trở về sớm chút.”
“Được.” Anh cười.
Không có Kì tiên sinh, trong phút chốc thời gian dư ra rất nhiều. Mộc Tiểu Thụ dùng phần lớn thời gian ở trong phòng sách của Kì Tấn Khiêm, bởi vì nơi đó tràn ngập hơi thở và dấu vết của anh.
Cô thích xem những quyển sách anh từng đọc qua, cho dù có đọc hiểu hay không cũng chẳng quan trọng, cô chỉ tìm kiếm lời chú thích của anh, nhìn nét chữ nắn nót mạnh mẽ và lời văn ngắn gọn súc tích mà không hề chán. Cô lật xem bản vẽ nháp của anh, nét vẽ tinh tế của anh, có đôi khi cô không nhịn được cũng sẽ cầm bút vẽ phác họa vài nét.
Cô phát hiện sự hiểu biết của mình về Kì tiên sinh thật sự quá ít ỏi, ở chung với nhau lâu như vậy cô lại chẳng biết tên tiếng Trung của anh. Cô lục lọi cả phòng sách, nhưng chỉ nhìn thấy chữ ký tên họ tiếng Anh của anh. Cô chán nản nghĩ rằng nếu Kì tiên sinh phát hiện ngay cả tên tiếng Trung của anh cô cũng không biết, có lẽ nào sẽ nổi nóng không?
Có điều, bị mắng cũng không quan trọng, bọn họ còn có rất nhiều thời gian ở bên nhau, để dần dần hiểu biết lẫn nhau.
Mỗi tối, điện thoại của Kì tiên sinh luôn tới đúng giờ, cô líu ríu kể chuyện lặt vặt ban ngày, anh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng tiếp lời vài câu. Anh cũng kể lại tình hình gần đây của mình, nói chung là việc công thuận lợi, ít hôm nữa sẽ về.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, điểm thi cao đẳng được công bố trong sự mong chờ của các thí sinh.
Từ khi thi xong Mộc Tiểu Thụ vô cùng bình tĩnh, giờ đây trong phút chốc trước khi kiểm tra điểm cô lại cảm thấy thấp thỏm. Mỗi năm đều có rất nhiều học sinh vô tình phạm phải sai lầm, cô có thể nào cũng trở thành một thành viên trong nhóm xui xẻo kia không? Càng nghĩ càng thấy khinh khủng, cô chậm chạp không dám nhấn nút kiểm tra.
Đầu dây điện thoại bên kia, Kì Tấn Khiêm đợi hồi lâu không thấy Mộc Tiểu Thụ đáp lại, anh đành lên tiếng: “Tiểu Thụ?”
Âm thanh của cô hơi run rẩy: “Em không dám xem làm sao đây?”
Anh mỉm cười: “Thi cũng xong rồi, có gì mà không dám xem?”
“Nếu thi không tốt thì làm sao?” Cô lo lắng.
“Không sao.” Anh nói, “Anh không để ý vợ tương lai của mình thi vào trường cao đẳng được bao nhiêu điểm đâu.”
Mặt cô đỏ lên: “Em để ý! Nửa còn lại của Kì tiên sinh nhất định phải là một người xuất sắc.”
Anh bất đắc dĩ: “Sao anh không biết mình có một chỉ tiêu cứng nhắc như vậy đối với một nửa còn lại chứ?”
“Em quyết định rồi!” Cô đập bàn.
Anh câm nín, rồi nói: “Điểm số không thể chứng tỏ vấn đề.”
“Nếu điểm của em thấp hơn Hà Triết Vân thì sao đây?”
“Chừng nào anh về thế? Đợi anh về chúng ta cùng nhau xem nhé…” Cuối cùng cô ra quyết định.
“Mộc tiểu thư?”
“Gì cơ?”
“Kì tiên sinh muốn cô lập tức kiểm tra điểm thi, cho dù điểm số có tốt hay không, anh ấy vẫn hứa dẫn cô đi du lịch vòng quanh Châu Âu.”
“Thật sao?”
“Thật hơn cả vàng bạc.”
Đột nhiên đầu dây bên Mộc Tiểu Thụ im ắng.
Kì Tấn Khiêm đang ở tầng cao nhất của tòa cao ốc thương nghiệp tại Canada, trái tim anh bất giác treo cao. Cô quả nhiên là khắc tinh của anh, ngay cả anh là người từng trải đã quên mất kỳ thi cao đẳng từ lâu, lúc này cũng bắt đầu khẩn trương vì kỳ thi này.
Người qua lại đều là nhân viên công ty. Mọi người đều dùng ánh mắt tò mò quan sát ông chủ của mình, chưa có người nào thấy anh luống cuống như vậy.
“Tiểu Thụ?” Anh cố gắng làm giọng mình có vẻ bình tĩnh.
Hồi lâu sau mới truyền đến âm thanh của cô.
“Kì tiên sinh…”
Rốt cuộc nghe được tiếng cô, anh thở phào nhẹ nhõm: “Cho dù điểm thi thế nào cũng không sao, kỳ thi cao đẳng chỉ là một con đường, ngoài cái đó chúng ta còn rất nhiều lựa chọn khác.”
Đầu dây bên kia thốt ra một điểm số. Anh ngẩn người, bỗng dưng hỏi một vấn đề ngớ ngẩn: “Tổng điểm của các môn là 750 phải không?”
“Ừm.” Cô đáp.
Anh bỗng nhiên không biết nên nói gì. Sau một lúc lâu, anh nghiến răng: “Mộc tiểu thư, em có biết bạn trai của em vì để em có dũng khí kiểm tra thành tích kỳ thi cao đẳng mà đã bắt buộc hủy bỏ một cuộc họp vô cùng quan trọng hay không?”
Cô gái ở đầu dây bên kia rốt cuộc không nhịn được nữa, phì cười một tiếng.
Anh cũng không nhịn được mà lắc đầu bật cười.
Các trường cao trung tại thành phố N bận rộn dán bảng vinh dự. Mộc Tiểu Thụ không đến Thập Tam Trung, mà là trở về trường cao trung phụ thuộc đại học K.
Ở đây đã dán bảng vinh dự, khối khoa học xã hội và khoa học tự nhiên đều có. Tiếng người trước bảng danh sách ồn ào, người vây xem đều là học sinh và phụ huynh.
Mộc Tiểu Thụ nhón chân xem bảng vinh dự, không hề bất ngờ khi nhìn thấy tên Trình Dực Dương đứng đầu khối khoa học tự nhiên. Đứng đầu khối khoa học xã hội đương nhiên là Hà Triết Vân.
Bên cạnh bảng vinh dự còn có một biểu ngữ nền đỏ chữ vàng thật dài: Thủ khoa khoa học xã hội và khoa học tự nhiên đều rơi vào trường cao trung phụ thuộc đại học K!
Mộc Tiểu Thụ tiếp tục xem bảng danh sách của khối khoa học xã hội, Trần Tổ Bình bá vương hoa cẩu thả kia lại cao điểm hơn Cao Linh, xếp sau Hà Triết Vân đứng thứ hai của khoa. Cao Linh, Ngải Uyển Lương và Thái Hòa đều nằm trong nhóm top mười. Trong một hàng tên chi chít của khối khoa học tự nhiên, cô tìm thấy tên của Tả Trọng và Minh Sùng, Minh Sùng vẫn nắm chắc hạng hai mươi, Tả Trọng cũng nằm trong top một trăm.
Cô đứng bên ngoài đám đông, vô cùng kích động. Những người mà cô quan tâm đều có kết quả tốt, thật tốt quá.
“Tiểu Thụ!”
Mộc Tiểu Thụ quay đầu, trông thấy Hà Triết Vân và Trình Dực Dương. Cô không khỏi nhếch miệng cười: “Chúc mừng chúc mừng! Hai cậu là khoa học xã hội và khoa học tự nhiên song hùng, lúc tôi vắng mặt lại trở nên ghê gớm như vậy.”
Hà Triết Vân cười ha ha: “Lúc trước có người không sợ chết muốn so điểm thi cao đẳng với tôi, bây giờ có phải hối hận rồi không?”
Mộc Tiểu Thụ nện cậu ta một quyền: “Cho cậu đắc ý này, tôi cũng tiến bộ rất nhiều biết không? Toán học tới 140.”
Hà Triết Vân mở to hai mắt: “Thật không vậy? Điểm toán của cậu lại được ba chữ số?! Không chỉ ba chữ số mà còn tới 140?! Cậu giỏi lắm Mộc Tiểu Thụ!”
Mộc Tiểu Thụ tỏ vẻ đắc ý: “Đương nhiên phải cảm ơn quyển sổ của Trình Dực Dương.” Cô nhìn Trình Dực Dương, ánh mắt đầy ý cười.
Khóe miệng Trình Dực Dương vẫn chứa ý cười. Cậu ta đột nhiên hỏi: “Môn toán của cậu đã không thành vấn đề, vậy tổng số điểm thế nào?”
Lúc này Hà Triết Vân mới có phản ứng: “Ơ? Những môn khác của cậu không phải luôn cao điểm sao? Điểm thế nào?”
Mộc Tiểu Thụ đảo mắt, không nói gì.
Hà Triết Vân không thể kiềm chế: “Tình hình sao hả?”
Mộc Tiểu Thụ lườm Hà Triết Vân: “Thủ khoa khoa học xã hội của thành phố N, thứ hạng toàn tỉnh của cậu là bao nhiêu?”
Hà Triết Vân sửng sốt, ngỡ ngàng nói: “Thứ tư.”
Mộc Tiểu Thụ “à” một tiếng thật dài.
Trình Dực Dương nghe ra được manh mối: “Lạc Phân, cậu đứng thứ mấy toàn tỉnh?”
Mộc Tiểu Thụ không nhịn được cong khóe miệng: “Thứ nhất.”
Hà Triết Vân hú lên: “Sao thế được? Nếu thủ khoa khoa học xã hội của tỉnh ở thành phố N, khẳng định là thủ khoa đầu tiên của thành phố N rồi!”
“Bởi vì tôi không phải là người của thành phố N,” Mộc Tiểu Thụ giải thích, “Giấy tờ tùy thân lúc trước làm thủ tục thôi học đã xóa bỏ rồi, giấy tờ tùy thân hiện tại của tôi là thuộc thành phố J, đúng lúc nhờ chính sách đặc biệt năm nay mà thi cao đẳng ở thành phố N. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi chỉ có thể đến Thập Tam Trung mà không thể quay về trường cao trung phụ thuộc đại học K. Tôi có thể quang minh chính đại dùng cái tên Mộc Tiểu Thụ ha ha!” Kì tiên sinh dùng nơi làm việc của người mẹ quá cố của cô để đến thành phố J làm giấy tờ tùy thân cho cô. Hiện tại, cô và Quỳnh Tạ, cùng với nhà họ Mộc đã không còn một chút quan hệ.
Hà Triết Vân và Trình Dực Dương nghe cái hiểu cái không. Hồi lâu sau Hà Triết Vân mới nói: “Nói cách khác thành phố N giúp thành phố J nuôi một thủ khoa khoa học xã hội của tỉnh?”
Mộc Tiểu Thụ gật đầu: “Cho nên trên bảng vinh dự của Thập Tam Trung không thể nào có tên tôi.”
Hà Triết Vân cười to ra tiếng: “Bảng vinh dự là cái gì chứ? Đứng nhất toàn tỉnh mới dữ dằn chứ? Mộc Tiểu Thụ, cậu lợi hại quá đi!”
Hà Triết Vân thẳng thắn nói: “Phục! Có điều nếu cậu không mời khách thì tôi vẫn không phục.”
“Mời chứ!” Mộc Tiểu Thụ khí khái vô cùng.
***
Buổi liên hoan tổ chức tại một nhà hàng nổi tiếng nằm cạnh trường cao trung phụ thuộc đại học K. Trong bữa tiệc, Trần Tổ Bình đặc biệt hưng phấn, cầm chai rượu uống ừng ực lải nhải cả đêm. Trong tiếng trầm trồ khen ngợi to lớn của mọi người, Cao Linh lại lạnh lùng nói: “Cậu biết uống rượu sao? Đến lúc đó đừng say nhè, bọn tôi không có cách nào kéo cậu về đâu.”
Trần Tổ Bình luôn nghe theo Cao mỹ nhân đột nhiên bùng nổ: “Tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tửu lượng của ông rất tốt!” Dứt lời, cậu ta ợ một tiếng thật to.
Mọi người hết hồn, đây là người tầm thường mượn rượu tăng can đảm trong truyền thuyết sao?
Cao Linh bình tĩnh ngồi tại chỗ, thong thả gắp một đũa rau hẹ.
Trần Tổ Bình ngược lại mất bình tĩnh: “Tại sao cậu không có phản ứng?”
Cao Linh lườm cậu ta một cái: “Tôi cần phải có phản ứng gì đây?”
“Ông đây thích cậu suốt hai năm trời, một chút phản ứng cậu cũng không có?” Trần Tổ Bình nổi giận.
Mộc Tiểu Thụ trợn tròn hai mắt, trong ngày tháng cô vắng mặt, rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì? Trái lại, những người khác thì vẫn ăn uống, ngay cả Trình Dực Dương cũng không để ý tới.
Mộc Tiểu Thụ lén chọt chọt Trình Dực Dương: “Hai người họ?”
Trình Dực Dương đáp: “Thì như cậu thấy đấy.”
“Ai cũng biết hết?” Cô hết hồn.
“Ngoại trừ hai bên đương sự, những người khác đều biết.” Anh đáp.
“Hai bên?” Cô lại hết hồn.
Cao Linh bị gào thét từ đầu đến cuối lại chẳng hề tức giận: “Cậu lại không nói cho tôi biết cậu thích tôi, tôi làm sao biết được.”
Trần Tổ Bình nhất thời sửng sốt: “Việc này việc này…”
Cao Linh liếc nhìn cậu ta: “Dù sao thứ tự kỳ thi cao đẳng của chúng ta cũng xấp xỉ, đến lúc đó có thể chọn học cùng trường đại học.”
Trần Tổ Bình vẫn còn trong ngơ ngẩn.
Cao Linh nói tiếp: “Tôi đã nghĩ rồi, chúng ta đều là người thành phố N, hoàn cảnh gia đình cũng tương đương, sau này nếu kết hôn hẳn là không gặp phải sự ngăn cản nào.”
Tiếng vỗ tay hân hoan đinh tai nhức óc vang lên. Mộc Tiểu Thụ kích động đến mức không còn là chính mình, Cao mỹ nhân không hổ là Cao mỹ nhân, khí thế có cần phải hùng mạnh đến vậy không?
Mộc Tiểu Thụ kích động đùa bỡn: “Trong một năm tôi vắng mặt các cậu đã làm những gì sau lưng tôi hả? Giữa các cậu còn có gì giấu tôi không, ở đây nói rõ ra hết đi!”
Hà Triết Vân đập bàn: “Được! Tôi cũng bày tỏ luôn đây!”
Mộc Tiểu Thụ há hốc mồm, cô đang mong chờ Ngải Uyển Lương và Thái Hòa mà. Thằng nhóc Hà Triết Vân còn đi theo xem náo nhiệt. Còn nữa, nữ sinh tại bữa tiệc ngoài Cao mỹ nhân đã thành một đôi với Trần Tổ Bình, thì chỉ còn lại Mộc Tiểu Thụ và Ngải Uyển Lương. Chẳng lẽ Hà Triết Vân giành Ngải Uyển Lương với Thái Hòa?!
Hà Triết Vân đột nhiên quay về phía Mộc Tiểu Thụ, trong tiếng ồn ào của nam sinh hai lớp cùng với Mộc Tiểu Thụ đang kinh hoàng nổi đầy gân xanh trên trán, cậu ta lớn tiếng nói: “Hôm nay ở tại đây tôi hướng về thủ khoa khoa học xã hội toàn tỉnh của chúng ta…”
Mộc Tiểu Thụ há to miệng ngây ra.
“…bày tỏ với đại thần toán học Trình Dực Dương ngồi bên cạnh —— Trình huynh lòng tôi đã có cậu thật lâu! Vẫn luôn chờ mong cậu có thể làm một quyển sổ toán học tình yêu cho tôi, thế nhưng trong lòng cậu chỉ có mình Mộc Tiểu Thụ, cậu coi tình cảm của tôi là gì chứ?” Hà Triết Vân tỏ vẻ tan nát cõi lòng.
Tiếng ồn ào lại nổi lên. Mộc Tiểu Thụ cười nhiều đến nỗi rơi nước mắt.
Trình Dực Dương thản nhiên uống một ngụm rượu, nói: “Thật ngại quá, tôi đã có người mình thích rồi.”
Mộc Tiểu Thụ mất bình tĩnh: “Những người khác làm loạn sau lưng tôi còn chưa tính, Trình Dực Dương cậu thế mà cũng giao bản thân ra ngoài? Giao ra thì thôi đi, lại còn gạt tôi? Thật làm tôi thất vọng quá rồi!” Sau một lúc lâu, cô tỉnh táo, “Không phải là La Dương Dương chứ?!” Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh vụng về của La Dương Dương.
Trình Dực Dương liếc nhìn Mộc Tiểu Thụ, không nói gì.
Hà Triết Vân nhìn qua Mộc Tiểu Thụ với vẻ khinh thường: “Chậc chậc, Mộc Tiểu Thụ cậu chỉ biết nói thôi, cậu là cái đồ không lương tâm, tôi buồn thay cho Trình Dực Dương.”
“Tôi làm sao?” Mộc Tiểu Thụ trừng mắt.
“Cậu lại không biết Trình Dực Dương thích ai, cậu nói xem cậu chẳng phải là đồ không lương tâm sao?” Hà Triết Vân lườm cô một cái.
Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc: “Chẳng lẽ các cậu đều biết?” Cô nhìn mọi người có mặt ở đây, ai cũng tỏ ra bình thản chuẩn bị xem kịch vui.
Mộc Tiểu Thụ yếu ớt nhìn thoáng qua Trình Dực Dương: “Người đó…tôi biết không?”
Hà Triết Vân lấy tay che mặt, tỏ vẻ không đành lòng nhìn. Ngải Uyển Lương che miệng cười trộm, ngay cả nụ cười của Cao Linh cũng có mấy phần trêu ghẹo.
Tất cả mọi người đều đang đợi Trình Dực Dương lên tiếng.
Trình Dực Dương bỗng nhiên mỉm cười: “Người đó, Tiểu Thụ cậu cũng biết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]