“Tôi muốn gặp Tiêu Thanh Nhượng.”
Lão An cung kính canh giữ cửa phòng, không hề động đậy.
“Bác An, tôi biết anh ấy ở bên trong.” Đan Hiểu Thanh trừng đôi mắt xinh đẹp, “Anh ấy làm càn, bác cũng không khuyên nhủ sao?”
“Thiếu gia an bài như vậy, đều có đạo lý của cậu ấy.” Âm thanh của lão An vẫn thản nhiên như trước.
Đan Hiểu Thanh không thể kiềm nén sự tức giận: “Anh ấy muốn thế nào? Bị cô lập hoàn toàn một mình tác chiến ư? Anh ấy có biết…”
“Biểu tiểu thư,” lão An đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô ta, “Thiếu gia nói, nếu biểu tiểu thư không bằng lòng, có thể chọn người chủ khác.”
Đan Hiểu Thanh đang nóng nảy chợt im lặng: “Anh ấy có ý gì?”
Chưa đợi lão An trả lời, cánh cửa phía sau lặng lẽ mở ra. Bên trong truyền đến âm thanh lạnh lùng: “Lão An, để cô ta vào.”
Đan Hiểu Thanh liếc nhìn lão An một cái rồi nghiêng người đi vào.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, tấm màn kiểu Rococo thật dày ngăn cách phần lớn ánh sáng. Ngoài cửa sổ là một thế giới, bên trong cửa sổ là một thế giới khác.
Tiêu Thanh Nhượng ngồi bình thản sau cái bàn trước cửa sổ, giương mắt nhìn sắc mặt phức tạp của Đan Hiểu Thanh.
“Cô tìm tôi?”
Ba chữ nhẹ nhàng làm sụp đổ tường thành trong trái tim Đan Hiểu Thanh khó khăn lắm mới dựng nên. Cô ta quên mất suy nghĩ có sẵn trong đầu, quên đi ở trước mặt người này tuyệt đối không thể làm rõ mục đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401729/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.