Đà điểu vùi đầu trong bãi cát, tự cho là tránh được nguy hiểm, nhưng nó không biết rằng giây phút nó trốn tránh chính là đưa phần lưng yếu ớt nhất của mình phơi bày trong tầm nhìn của kẻ địch. Cát che đậy năm giác quan, lấy đi sự cảnh giác cuối cùng.
Bắt đầu từ thời khắc vùi đầu, việc đà điểu thất thủ đã trở thành hiển nhiên.
Mộc Tiểu Thụ suy nghĩ, nếu năm đó cô có dũng khí không lo ngại gì mà ở lại bên cạnh ông ngoại, có phải hiện giờ sẽ có một tình cảnh hoàn toàn khác không? Hoặc là sau khi tiến vào nhà họ Mộc cô không làm ra vẻ ngoan ngoãn phục tùng, có phải nhà họ Mộc sẽ không đưa cô đi làm vật hy sinh không?
Đời người không có nếu như.
Đà điểu hưởng thụ hiện tượng giả tạo tựa như đất ấm do bãi cát mang đến, cuối cùng vẫn phải ngẩng đầu đối mặt với hiện thực.
Cạnh con đường, vị trí quen thuộc, chiếc xe Lamborghini màu đỏ sậm vẫn đậu ở đấy.
Mộc Tiểu Thụ đi qua, theo thường lệ gõ cửa kính xe. Đợi sau khi cửa kính xe hạ xuống, cô không tùy tiện mở cửa xe ngồi vào như lúc thường.
Đan Bá Phi chờ đợi, vẫn không thấy Mộc Tiểu Thụ có động tác, vì thế anh ta giương ánh mắt hỏi dò nhìn cô.
“Đan Bá Phi, tôi có lời muốn nói với anh.”
Một chút bất an dâng lên trong lòng Đan Bá Phi. Anh ta làm như không có việc gì cười cười, nói: “Muốn nói gì thì lên xe rồi nói, em nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401710/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.