Đã qua chín giờ Quỳnh Tạ vẫn còn vắng lặng, giống như con thú to lớn ngủ đông, nằm trải dài nửa đồi núi.
Mộc Tiểu Thụ dừng tại cổng Quỳnh Tạ: “Tôi tới rồi.”
Trên đường đi, sắc mặt Đan Bá Phi ngày càng ảm đạm. Anh ta nhìn chằm chằm phía sau lưng Mộc Tiểu Thụ, trầm lặng rồi hỏi: “Nhà em ở trong này?” Hỏi xong mới phát giác câu này thật buồn cười, còn ở chỗ nào khác ư?
Ai ngờ Mộc Tiểu Thụ lắc đầu: “Nơi này không phải nhà tôi.”
Đan Bá Phi khó hiểu.
“Tôi chỉ là ăn nhờ ở đậu thôi.”
Cô quay đầu, nhìn mắt anh ta, gằn từng chữ một: “Một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi nơi này, nhất định sẽ rời khỏi.” Cho dù liều mạng cũng phải rời khỏi nơi ăn tươi nuốt sống này.
Anh ta không nói gì, mặc tầm mắt cô nhìn xuyên qua mắt anh ta, rồi nhìn về một nơi hư vô nào đó. Câu nói này, rốt cuộc là nói cho anh ta nghe, hay là cho chính cô?
Cô hơi khom lưng hướng về phía anh ta: “Tối qua cám ơn anh.”
Anh ta cười: “Người nên cám ơn phải là tôi, cám ơn em cùng tôi uống rượu, cám ơn em tăng thêm thể diện cho tôi.”
Cô bật cười.
Đây là nụ cười chân thành nhất của cô từ đêm qua tới giờ. Trái tim anh ta bất giác mềm mại.
“Tôi đi đây.” Cô vẫy tay với anh ta, đi về phía bên trong Quỳnh Tạ.
Anh ta nhìn bóng dáng gầy yếu của cô từng bước một đi vào miệng thú tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401701/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.