Sau bữa tiệc tối, Mộc Tiểu Thụ ngã bệnh. Người chưa bao giờ sinh bệnh, một khi đã bệnh thì thể nào cũng nghiêm trọng, tổn thương cơ bắp động đến xương cốt.
Cô phát sốt liên tục, ban đầu khó khăn lắm nhiệt độ mới giảm xuống thế nhưng đến ban đêm lại tăng cao, cứ thế lặp đi lặp lại. Trong một ngày, thời gian cô tỉnh táo rất ngắn, phần lớn thời gian cô đều bị nhốt trong cõi mộng màu đen.
Trong giấc mộng vĩnh viễn là đêm tối, khu vườn sâu thẳm, bóng cây lay động, pháo đài cổ kính thời trung cổ, con quỷ hút máu mặc đồ đen cắn động mạch cô hút máu cô, bên cạnh hắn là thi thể nằm chồng chất.
Cô muốn vùng vẫy thoát khỏi sự ràng buộc của con quỷ, nhưng không ngờ con quái vật cáu kỉnh kia liền chặt đứt tay cô.
Cô đột ngột bừng tỉnh, mồ hôi đầy mặt.
Lúc tỉnh dậy cô sẽ ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, lá cây lòa xòa ngoài cửa sổ chiếu rọi cái bóng của chúng trên trần nhà. Cái bóng hòa lẫn cùng vầng sáng nhảy nhót trên trần nhà, nhịp điệu kia tựa như đồng hồ cát, từng chút một chảy đi thời gian.
Bác cả và bác hai đến thăm cô hai lần, hai người cô cũng tới một lần. Mộc Trạch Bách sau khi học bổ túc xong thường xuyên sẽ đến phòng cô trò chuyện với cô. Cậu còn chưa đến tuổi dậy thì, bộ dạng trắng trẻo mũm mĩm tựa như cừu con ngoan ngoãn. Âm thanh của cậu cũng êm ái như vẻ bề ngoài, mỗi lần nói chuyện đều luôn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401685/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.