Nghe Thẩm Oánh nói vậy, Từ Dân Thành chỉ cười và không nói gì nữa.
Dù gì cô vẫn còn trẻ nên suy nghĩ vẫn có phần ngây thơ.
Con người đâu có thể tự quyết định những chuyện này.
Thẩm Oánh lại nói: “Những gì em nói là thật, em chỉ quan tâm có ở bên nhau hay chưa, chứ không quan tâm có thể bên nhau bao lâu.”
Từ Dân Thành nói: “Ừm, anh biết.”
Thẩm Oánh hỏi anh: “Vậy còn anh? Anh nghĩ thế nào.”
Từ Dân Thành nói: “Chính là như vậy.”
Thẩm Oánh im lặng, không truy hỏi đến cùng nữa.
Kỳ thật như thế này đã là tốt rồi, ít nhất thì anh cũng ở lại đây.
Thẩm Oánh đổi chủ đề, “Tối nay anh ăn gì? Anh có thể dạy em nấu ăn không?”
Từ Dân Thành nói: “Em về nhà đi.”
Thẩm Oánh hỏi: “Tại sao?”
Từ Dân Thành nói: “Anh có hẹn người qua đêm, em muốn ở lại cũng được.”
Thẩm Oánh nói: “À, vậy em về nhà.”
**
Từ Dân Thành đi bộ từ nhà sách về nhà mất hơn nửa giờ.
Dựa theo tốc độ bình thường, đi quãng đường này chỉ mất mười phút.
Từ Dân Thành cầm cuốn sách Thẩm Oánh đưa cho anh, đầu óc rối tung cả lên.
Lúc trở về, Trình Bồi Giai đã chuẩn bị xong cơm tối cho anh rồi.
Trình Bồi Giai thấy Từ Dân Thành về nhà với một quyển sách thì có chút tò mò.
Trình Bồi Giai hỏi Từ Dân Thành: “Anh Dân Thành, anh vẫn luôn đọc sách hả?”
Từ Dân Thành đặt sách sang một bên rồi nói: “Rảnh rỗi nên xem.”
Trình Bồi Giai nói: “Em có mua đồ ăn tối, anh đến ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737226/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.