Dù có thấp kém đến đâu, con người cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Cũng giống như bây giờ, Thẩm Oánh vẫn không có cách nào nói ra lời nhượng bộ.
Từ Dân Thành đã làm những chuyện tuyệt tình như vậy thì tại sao cô còn phải mềm lòng.
Từ Dân Thành ngẩng đầu nhìn trời, còn Thẩm Oánh ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mấy phút sau, Từ Dân Thành nói: “Tốt nhất là em nên quên đi.”
Trong lúc nhất thời, đầu óc cô không phản ứng kịp, vài giây sau cô mới nhận ra là anh đang đáp lại câu nói của cô.
Thẩm Oánh nói: “Không nên nhớ, mà tôi cũng sẽ không nhớ kỹ như thế.”
Từ Dân Thành cúi đầu, nắm lấy cằm cô: “Nếu em rời khỏi đây, em sẽ liền quên anh phải không?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Không phải anh đã biết đáp án rồi sao?”
Từ Dân Thành cười: “Được.”
Đây là kết quả tốt nhất, không còn gì tốt hơn việc Thẩm Oánh quên anh đi.
Nói thật, Thẩm Oánh không thể đoán được Từ Dân Thành nghĩ gì.
Từ ngày đầu tiên quen biết, cô đã không biết đến cùng là anh như thế nào.
Đôi khi anh quá nhiệt tình cô không đỡ nổi, mà cũng có đôi khi lạnh lùng đến mức làm lòng người rét lạnh.
Loại thái độ lúc nóng lúc lạnh này là điều kiêng kỵ nhất trong chuyện tình cảm.
Thẩm Oánh là cô gái nhỏ tuổi đôi mươi, chỉ biết đi về phía trước nên cơ bản không hiểu được sự quanh co.
——
Thẩm Oánh nhìn chằm chằm Từ Dân Thành một lúc, cuối cùng vẫn không kìm được.
Cô hỏi Từ Dân Thành: “Tại sao từ đầu…từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/162155/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.