Thẩm Oánh cảm thấy Từ Dân Thành có một loại bản lĩnh: Dùng những lời vô lại đùa nghịch rồi cho là chuyện đương nhiên.
Mặc kệ là lúc nào, anh đều đúng.
Giống như chuyện này, vốn dĩ lúc đầu Thẩm Oánh không làm gì sai nhưng cuối cùng lại bị anh cho rằng cô làm chuyện sai trái.
Thẩm Oánh từ chối yêu cầu của Từ Dân Thành, đồng thời nói với anh: “Xưa nay em chưa bao giờ chủ động hôn người khác.”
Trước kia cô cũng từng yêu đương, nhưng nụ hôn đầu thuần khiết vẫn chưa trao ai.
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động một lần nào.
Thẩm Oánh không phải tuýp người chủ động.
Cho dù có thích, cũng sẽ không nhiệt tình nhiều.
Vì vậy cô không có cách nào đồng ý yêu cầu của Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành không tức giận, anh vẫn giữ nguyên tư thế không chịu buông ra.
Anh nói: “Vậy thì đưa lần đầu tiên cho anh.”
Làm thế nào Thẩm Oánh cũng đều cảm thấy từ lần đầu tiên này có chút kỳ lạ.
Hoặc là ba chữ này được Từ Dân Thành thốt ra có chút kỳ lạ.
Anh quá có bản lĩnh, những lời nói qua miệng anh đều bị thay đổi ý nghĩa.
Thẩm Oánh nói: “Em không thể cho anh lần đầu tiên, vì yêu cầu của anh quá nhiều.”
Từ Dân Thành cười đắc ý, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Yêu cầu của anh nhiều bao nhiêu? Sao anh lại có cảm giác em sẽ cho anh rất ít.”
Thẩm Oánh nương theo anh, “Có lẽ là như vậy, em vốn không tốt, có thể cho anh cũng chỉ ngần ấy mà thôi.”
Từ Dân Thành hỏi: “Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/162150/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.