Nghe Từ Dân Thành nói Thẩm Oánh bắt đầu cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.
Trước giờ cô chưa từng tin có quỷ thần, nhưng lúc này cô lại thấy sợ hãi.
Cô sợ chuyện Từ Dân Thành chết trong tay cô sẽ trở thành sự thật.
Nói vậy, có lẽ đời này cô không thể ngủ yên.
Thẩm Oánh hít sâu một hơi, cố gắng hết sức điều chỉnh cảm xúc của mình.
Thẩm Oánh nói: “Anh sẽ không chết, em tin là vậy.”
Từ Dân Thành nói: “Em biết cái anh muốn nghe không phải điều này, đổi cái khác.”
Thẩm Oánh hỏi: “Vậy anh muốn em nói gì, có thể nói thẳng được không vì em không đoán được anh nghĩ gì.”
Từ DânThành kề sát mặt cô, chầm chậm cọ chóp mũi vào gò má mềm mại của cô.
Thẩm Oánh lại nổi da gà khắp người, cơ thể cô cũng bắt đầu run nhẹ.
Cô không biết là do sợ hãi hay là do ham muốn.
Từ Dân Thành rất thích cọ vào mặt Thẩm Oánh như thế này.
Làn da cô rất mềm mại, là mềm mại của một cô gái trẻ.
Mềm mại và nhẵn bóng, sờ vào rất dễ chịu.
Từ Dân Thành có chút say mê.
Qua mấy phút sau, anh nói: “Em không đoán được bởi vì em không muốn đoán.”
Thẩm Oánh nói: “Anh không nói làm sao em đoán được, dù có đoán thì cũng phải giải đáp thôi.”
Từ Dân Thành dùng tay quấn tóc cô, cười nói: “Anh cho là em đủ hiểu anh, không ngờ ngay cả cái gì anh muốn em cũng không biết.”
Thẩm Oánh ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt cô mang theo ánh sáng, là rất sáng.
Cô hỏi: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/162148/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.