Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 28

Hồng bang trong thời gian một đêm sụp đổ, tạo nên trên đạo một chấn động lớn, các loại tin đồn lần lượt xuất hiện. Đồn đại được nhiều người tin nhất chính là: Hải lam tường vi bị Châu Lập Bình bắt đi, nên đã khiến cho cả bang bị sụp đổ. Hải lam tường vi là điểm yếu của lão đại Bang Băng Diễm, cái này ai cũng biết. Nhưng nếu không phải tới bước đường cùng thì không ai dễ dàng đi nước cờ này. Còn Chu Ái Đông là vì dám tự tiện buôn bán ma tuý trên cảng của Bang Băng Diễm nên đã bị Trịnh Duẫn Hạo báo cảnh sát, rơi vào tay cảnh sát, sau đó lại chết một cách không rõ ràng. Chu Lập Bình yêu thương nhất là người em trai nương tựa lẫn nhau mà lớn lên của mình Chu Ái Đông, điều này, người trên đạo đều biết. Bị một đêm diệt bang như thế này thì cũng chỉ có 20 năm trước xuất hiện qua một lần, chính là lúc Sách Băng Nhã bị Ngô Sùng Khang bắt cóc.

Tuy rằng không như Hồng bang bị diệt một cách nhanh chóng một cách vô tri vô giác như vậy. Cái truyền thuyết bị chôn suốt mười mấy năm được nhắc lại: Bang Băng Diễm có một đội bí mật võ nghệ tinh thông luôn trung thành với lão đại, họ chỉ nghe mệnh lệnh của lão đại, dấu hiệu nhận biết chính là giữa trán có một hình xăm ngọn lửa màu xanh, là vì dường như không có người nào sống từng gặp qua họ, có vinh hạnh thấy qua thì cũng đã xuống âm phủ gặp diêm vương, như những người của Hồng bang.

Một thời nổi danh trên giang hồ, cả những bang phái bình thường nhìn có vẻ mạnh hơn Bang Băng Diễm cũng phải sợ họ. Đồng thời mọi người cũng càng ngày càng hứng thú hơn với hải lam tường vi chưa từng lộ mặt: Rốt cuộc là người như thế nào khiến cho Trịnh Duẫn Hạo quyết định làm tới mức độ này? Vài năm trước lúc Bang Băng Diễm đối mặt với một một băng nhóm có thực lực tương đương như Hoả bang phái, Trịnh Duẫn Hạo tự mình ra tay còn bị thương, vẫn chưa thấy qua biệt đội bí mật đó. Chuyện này cũng làm kinh động đến giới cảnh sát. Nhưng chỉ có lời đồn mà không hề có bất kì chứng cứ tố cao Bang Băng Diễm, hơn nữa người bị giết cũng chỉ là dân lưu manh, cộng thêm việc này chỉ lan truyền trong đạo, ảnh hưởng đối với xã hội cũng không lớn, Trịnh Duẫn Hạo chỉ cần nói với lực lượng cảnh sát một tiếng, chuyện này cũng xem như không thấy không biết.

Còn những ngày này không khí ở tổng bộ có chút không tốt, không ai dám nói với lão đại của họ bất kì chuyện gì ngoài “công việc”, vì lão đại của họ đã phải chịu sự tiếp đãi lãnh đạm của đại tẩu họ trong vòng ba ngày.

Kim Tại Trung được Trịnh Duẫn Hạo đem về, sau khi Hà Phương giúp cậu kiểm tra tổng thể, vì bị căng thẳng một thời gian dài, không ăn không ngủ, mệt mỏi quá độ, nên đã ngủ thiếp đi. Ngủ liền một ngày một đêm, lúc tỉnh dậy thì cho Tổng tẩu dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng ngủ, chuyển qua đó, vào rồi không ra nữa, đến bây giờ đã là ba ngày. Chỉ có lúc Tổng tẩu đưa cơm lên mới mở cửa, không ai biết cậu làm gì trong đó. Cũng chỉ có Tổng tẩu có thể báo cáo cho Trịnh Duẫn Hạo: Kim thiếu gia ăn rất ngon miệng, thần sắc cũng rất tốt.

Những người bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo biết hắn tại sao một tiếng cũng không nói, không một lời giải thích. Đối với chuyện tình cảm của đại ca, bọn họ không thể nói nhiều cũng không dám nói nhiều, rất nhiều chuyện không phải nói ra là có thể giải quyết. Tâm trạng của đại ca không tốt, họ chỉ có thể làm việc cẩn thận.

“Buông ta ra! Các ngươi biết ta là ai không! Chú của ta là Lục Chấn Hải, đương gia thứ hai của Chu Tước Đường, các ngươi dám đắc tội sao?”

Một người nam nhân tầm 23, 24 tuổi quần áo không chỉnh tề bị hai người cao to ấn xuống đất, miệng không ngừng chửi rủa hơn nửa tiếng, nhưng người giữ chặt anh ta làm như không nghe thấy, không những không buông anh ta ra, mà còn ấn mặt anh ta xuống đất. Không lâu sau tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền tới, một đôi giầy da đắt tiền xuất hiện trước mặt anh ta, sau đó cánh tay đang đè trên đầu thả lỏng ra, anh ta bị ép quỳ dưới mặt đất.

“Trịnh Duẫn Hạo, mở kỹ viện chính là để người ta đến chơi, đây là cách phục vụ khách của ngươi hay sao? Ta tin chú của ta nhất định sẽ rất không vui.”

Nam nhân nhìn Trịnh Duẫn Hạo vô cảm đứng trước mặt, không biết sợ hãi, còn lộ ra tính cách của “đại thiếu gia”.

Đặng Dũng theo sau Trịnh Duẫn Hạo cười nghiêng mặt sang một bên: Dù là lúc nào cũng sẽ có những người không biết sống chết đến gây sự, còn chọn ngay lúc đại ca không vui, càng tốt.

Trịnh Duẫn Hạo vẫn giữa nguyên bộ dạng cũ nhìn người nam nhân bị giữ chặt, nhận lấy một cuốn sổ khoảng hai mươi mấy trang ném đến trước mặt nam nhân kia, trên bìa có ghi chín loại ngôn ngữ khác nhau kể cả tiếng hoa và tiếng anh: thông tin khách hàng. Một thuộc hạ của Trịnh Duẫn Hạo bước lên trước mở cuốn sổ ra, sau đó đẩy cuốn sổ đến trước mặt nam nhân kia, ra hiệu cho hai người kia ấn đầu anh ta xuống.

“Biết chữ không? Không biết chữ thì để người khác đọc cho ngươi.”

Ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo khá bình thản.

“Trịnh Duẫn Hạo đừng tưởng ai cũng sợ Bang Băng Diễm của các ngươi. Vì cái tên “thiếu gia” đó mà đắc tội chú của ta Lục Chấn Hải, đáng hay sao?”

Trịnh Duẫn Hạo không trả lời anh ta, chỉ xoay đầu nhìn Đặng Dũng.

“Đã cho người đi mời, chắc một lát nữa sẽ tới.”

Quay đầu lại, Trịnh Duẫn Hạo nhìn người nam nhân kia.

“Lục Tá Lương đúng không? Ta mặc kệ chú của ngươi là ai, ở trên địa bàn của ta thì phải nghe theo quy định của ta.”

Trịnh Duẫn Hạo vừa nói xong, người đang giữa chặt Lục Tá Lương buông anh ta ra, Lục Tá Lương đứng dậy. Nhưng vẫn chưa kịp đợi anh ta đứng vững, một gậy đã đánh vào chân anh ta, tiếp đến đôi tay bị đạp lên khiến anh ta phải la lên đau đớn. Lục Tá Lương chưa hết đau đớn, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau Lục Chấn Hải khoảng 60 tuổi có vài thuộc hạ của Trịnh Duẫn Hạo đi theo bước vào trong phòng.Vừa nhìn thấy Lục Chấn Hải, Lục Tá Lương ôm lấy chân bò sang đó.

“Chú, bọn họ đánh ta, ngươi phải làm chủ cho ta.”

Lục Chấn Hải nhìn anh ta, không nói gì, đi đến trước mặt Trịnh Duẫn Hạo.

“Trịnh lão đại, không biết tên nhóc con này đã đắc tội ngài chuyện gì?”

Lục Chấn Hải vừa nói xong, thuộc hạ của Trịnh Duẫn Hạo liền lấy một cuốn sổ giống cuốn trước đó đưa cho ông, Lục Chấn Hải nhận lấy, nhưng không mở ra.

“Đối với khách hàng mới đến, bọn ta đều sẽ cho họ xem cái này, anh ta cũng không ngoại lệ. Nhưng anh ta lần đầu tới “làm khách” ở đây liền vi phạm một điều, nếu như không phải biết anh ta không làm việc dưới tay Lục gia, ta còn tưởng đây là bức thư khiêu chiến của Lục gia gửi cho ta.”

Ngữ khí của Trịnh Duẫn Hạo khá bình tĩnh, mặt cũng không có biểu tình gì. Lúc hắn nói chuyện, một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi được hai người đỡ đi tới trước mặt Lục Chấn Hải, trên người thiếu niên chỉ có một mảnh vải. lộ ra vai và xương đòn xinh đẹp. Thiếu niên sau khi đứng vững, mới kéo mảnh vải trên người xuống. Nhíu mày: Làn da láng mịn màu mật ong của thiếu niên có những vết đánh sưng đỏ, không chỉ trên lưng, mà trên đùi cũng có, trên đùi còn có vết máu khô có thể nhìn thấy rõ, còn vị trí phía sau được thiếu niên che lại, chỗ đó có thể dùng từ “kinh khủng” để hình dung. Lục Chấn Hải nhìn thiếu niên một lát, mắt lại hướng về những thứ ở dưới đất: roi da, dây da, còng tay, nến, một chiếc mô phỏng phân thân to đến đáng kinh ngạc.

Những thứ để bên cạnh thiếu niên, mọi thứ đều đã rõ: thiếu niên này bị lạm dụng ***, và người lạm dụng *** là Lục Tá Lương. Còn quy định thứ nhất trong này chính là: cấm SM thiếu gia.

“Chú…”

Nhìn sắc mặt của Lục Chấn Hải, Lục Tá Lương mất đi khí thái ban đầu. Lục chấn Hải xoay người đạp anh ta.

“Đồ vô dụng! Cả ngày trừ việc thượng nam nhân ngươi còn biết làm gì!”

”Chú?!”

Lục Chấn Hải mặc kệ anh ta, quay sang phía Trịnh Duẫn Hạo, vừa định mở miệng, thì Trịnh Duẫn Hạo đã sớm một bước.

”Lục gia, không phải ta không nể mặt ngươi, quy định của ta ngươi cũng biết. Huynh đệ bên dưới vẫn nhìn.”

Trịnh Duẫn Hạo nói xong liền ra hiệu cho người bên cạnh, hai người trước đó giữ chặt Lục Tá Lương đến gần, động tác quen thuộc bẻ tay hắn ra đằng sau, một chân đạp lên chân anh ta, Lục Tá Lương liền quỳ xuống đất, một người khác trên tay cầm một cây dao sắc bén đến gần anh ta, quỳ xuống.

“Các ngươi muốn làm gì?! Chú!…..Chú?”

Lục Chấn Hải mặc kệ tiếng la hết của anh ta, xoay mặt sang hướng khác.

“Anh ta dùng tay nào?”

Trịnh Duẫn Hạo nhìn người thiếu niên dùng khăn bao bọc quanh cơ thể trần truồng của mình. Thiếu niên cúi đầu, âm thanh cung kính nhưng không khiếp sợ.

“Tay phải.”

Giọng của thiếu niên vừa dứt, tiếng kêu thét của Lục Tá Lương phát ra, hai người đang giữ chặt anh ta cùng người đang cầm dao đi đến trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, gật đầu cúi người lui sang hai bên, một đám người mặt không có biểu tình nhìn Lúc Tá Lương đang nằm phục trên mặt đất.

“Chú, chú, cứu ta, chú……”

“Thứ không ra gì! Còn không đi!”

Lục Chấn Hải vừa xoay người bỏ đi, những người thuộc hạ cũng lập tức đi theo. Lục Tá Lương không còn cách, chỉ có thể vừa khóc vừa ôm lấy chân đứng dậy, đỡ lấy cánh tay phải bị chặt đứt chảy máu không ngừng đi ra ngoài.

Sau khi Lục Chấn Hải đi, Trịnh Duẫn Hạo nhìn về phía hai người đỡ thiếu niên, âm thanh có chút độ ấm.

“Đưa cậu ta đến chỗ của Hà Phương.”

“Vâng.”

Hai người kia đỡ thiếu niên đi được một lát, Dương Húc Huy từ bên ngoài đi vào.

“Đại ca, Kim thiếu gia đã ra khỏi phòng. Còn nữa, lão gia hôm nay cũng có đến, nói với Kim thiếu gia vài câu rồi đi.”

“Ân.”

Trịnh Duẫn Hạo không về liền, mà tiếp tục đi kiểm tra các địa bàn, mới lên xe. Nhìn Đào Chí Cương, Đặng Dũng khẽ thở dài, khởi động xe.

Trịnh Duẫn Hạo vừa bước vào đại sảnh, một thuộc hạ đi đến bên hắn.

“Đại ca, Kim thiếu gia có dặn phải nói với đại ca, cậu ấy ở trên sân thượng.”

“Biết rồi, lui xuống đi.”

“Vâng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.