Đất đen trống tỏi, đất cát trồng gừng
Cành liễu đan sọt, cành tre đan lồng
Ngồng xanh xào cá, ngồng trắng xào thịt
Ngồng đen ngồng thối thì đành cho không!
- Khi tỏi bị đọng, Khấu mù hát trước mặt cán bộ nhân viên huyện. Trích đoạn.
Chú Tư giơ cái tẩu bằng đồng gõ lên đầu Kim Cúc. Nghe một tiếng “cốp”, Kim Cúc vừa đau vừa giận, vừa tủi thân, khiến phản ứng của cô như một bé gái quen được nuông chiều, không hợp với cái tuổi của cô. Cô đạp đổ hết thức ăn trên bàn, gào lên: “Các người đánh tôi.. Các người đánh tôi!...”
- Đáng đời! – Thím Tư chì chiết – Đập chết cái đồ lăng nhăng là mày!
- Mẹ mới lăng nhăng! – Kim Cúc gào to – Các người là quân trộm cướp!
- Cúc! – Anh cả Phương Nhất Quân nghiêm giọng nói – Không được nói với mẹ như thế!
Anh em nhà Phương đánh Cao Mã ngã lăn ra. Dưới ánh đèn, hai cái bóng to lớn dị thường. Trán nóng rát, Kim Cúc sờ lên, thấy bàn tay đầy máu, cô ré lên: “Giời ôi, đánh vỡ đầu tôi rồi!”
Phương Nhất Quân lắc lư trước ánh đèn. Cái chân của anh ta phải lắc lư như thế. Anh ta nói: “Làm con thì trước hết phải vâng lời cha mẹ!”
Kim Cúc xì một tiếng: “Tôi không vâng, tôi không vâng, tôi không đồng ý gán cho người khác để anh có vợ!”…
Phương Nhất Tướng nói: “Đánh thế còn nhẹ. Nuông chiều quen rồi!”
Kim Cúc vớ cái bát ném rúng người anh Hai, la toáng lên: “Đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-toi-noi-gian/2533366/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.