Chương trước
Chương sau

Nghĩ đến đây làm Tả Tiễn quấn quýt lên liền.
Rõ ràng lần nào cũng là người bắt đầu trêu chọc trước nhưng tại sao cuối cùng kẻ rối rắm cũng là nàng?
Chuyện này hoàn toàn không giống kịch bản trong dự tính của nàng!
Tả Tiễn nghĩ thầm cứ như vậy là không được.
Dù sao qua một thời nữa đoàn phim sẽ cho phép truyền thông vào phỏng vấn, có thể xem đây là lần đầu tiên cả hai xuất hiện trước công chúng dưới thân phận Non Tiễn và Ngọa Tinh Bàn. Đã qua một thời gian rồi, những người trong đoàn phim thân nhau đến mức có thể mặc chung một chiếc váy cũng không chê siết. Cả hai không thể thua trước những người chỉ mới quen vài tháng được!
Quan hệ giữa hai người thế nào! Là quan hệ khi còn nhỏ nàng tè bậy lên giường mà A Nhàn vẫn nhẫn nhịn phụ giúp dọn dẹp đó!
Cũng đã thân quen đến mức độ đó rồi! Phải cố gắng rải cơm chó mới được!
Tả Tiễn nghĩ đến đây bỗng cảm thấy lòng mình đã bình tĩnh trở lại!
*
Thật ra Lục Tinh Nhàn không đi đâu cả, cô chỉ ngẩn người ở bờ suối nhỏ gần đó.
Con suối nhỏ này nằm cạnh một con sông rất nổi tiếng, nước không chảy xiết, đáy nước cũng trong veo, nhìn rõ ràng mọi thứ. Người lớn phải giữ thể diện, hơn nữa họ biết trong nước có nhiều ký sinh trùng nên không dám xuống, thế là chỗ này trở thành thiên đường của đám trẻ không sợ trời không sợ đất.
Lúc Tả Tiễn tìm được Lục Tinh Nhàn thì phát hiện cô đang ngồi trên bãi đá dưới một tán cây, tay đang sờ đám cỏ dại sinh trưởng rất tốt gần đó.
Tả Tiễn chớp mắt mấy cái, gọi một tiếng "A Nhàn!"
Lục Tinh Nhàn sửng sốt, vừa nở nụ cười vừa xoay lại nhìn nàng.
Tả Tiễn nhìn theo nụ cười của cô mà bước đến, dừng lại cách cô vài bước chân.
Lặng lẽ đến bên cạnh Lục Tinh Nhàn, cẩn thận tìm một hòn đá sạch sẽ ngồi xuống. Trời vào thu, trong núi xuất hiện nhiều muỗi hơn trước, nhất là những nơi ẩm ướt như bờ sông thế này.
Có lẽ nếu qua thêm một thời gian nữa những đứa trẻ ham chơi kia cũng không còn mặn mà với việc đến đây.
"Ừm, A Nhàn, chị sao vậy?" Tả Tiễn nghiêng đầu, đôi mắt to long lanh chăm chú nhìn Lục Tinh nhàn.
Lục Tinh Nhàn lắc đầu cười, xoa xoa mái tóc nàng rồi nói "Không sao."
Vừa rồi tâm trí cô suy nghĩ lung tung, chợt nhớ đến vài chuyện nhỏ rất lâu trước đây.
Những chuyện nghĩ đến đều nhỏ nhặt không đáng kể, ví dụ như sáng một hôm nào đó lúc Tả Tiễn còn bé, nàng đòi uống một ly sữa bò, kết quả chưa đến giữa trưa đã la hét ầm ĩ than đau bụng.
Hình ảnh ấy vô tình nảy ra một cách bất ngờ.
Tả Tiễn đáng thương nhìn Lục Tinh Nhàn, công việc ở đoàn phim bận rộn đến mức nàng chẳng nhớ nổi gì cả, thấy tâm trạng Lục Tinh Nhàn không quá tốt, nàng cũng không nói gì thêm chỉ ngã đầu tựa vào vai Lục Tinh Nhàn, cùng nhau nhìn dòng suối nhỏ thỉnh thoảng có vài con cá bơi lội ngang qua.
Gần đây không có cá quá lớn, phần lớn là cá trắm cỏ (*) hoang.
Tả Tiễn nhìn, bỗng nhiên lên tiếng hỏi "A Nhàn, chị có nhớ khi còn bé chúng ta cùng đến doanh trại mùa hè, em không nghe lời chị mà chạy một mình đến bờ sông chơi không?"
Nghe nàng nhắc đến chuyện này, Lục Tinh Nhàn gần như không cần suy nghĩ đã nhíu nhẹ mày đáp "Nhớ chứ."
Đó không phải là một hồi ức tốt đẹp vui vẻ gì. Lúc ấy Tả Tiễn vẫn còn ham vui, một mình chạy đến bờ sông giữa ngày hè nóng bức, hơn nữa còn mặc quần ngắn bước xuống nước.
Sau đó tất cả mọi người đều bị tiếng khóc la của nàng làm hoảng sợ.
Đến khi mọi người chạy đến mới thấy trên đùi Tả Tiễn có một con đĩa, một phần cơ thể đã chui vào người nàng.
Đối với một đứa trẻ mới mười mấy tuổi thì đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cũng không biết Lục Tinh Nhàn lấy bình tĩnh từ đâu ra, vội vàng cõng Tả Tiễn chạy một mạch về doanh trại đưa cho bác sĩ bắt con đĩa ra.
Bất quá sau đó Tả Tiễn bắt đầu sợ nước. Lúc rửa tay, rửa mặt cũng phải nhờ người khác đem khăn lông đã thấm nước đến mới dám chạm vào, không dám đưa tay trực tiếp đến vòi nước. Thậm chí một đoạn thời gian dài sau đó nàng vẫn chưa dám tắm một mình.
Tả Tiễn không cố ý nhắc đến chuyện này, nàng chỉ bất chợt nghĩ đến thôi.
Không biết linh cảm nào mách bảo, bỗng nhiên Tả Tiễn lờ mờ cảm giác được tại sao Lục Tinh Nhàn có tâm trạng không tốt.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Chuyện này không đơn giản chỉ là sợ, nó trở thành một cơn ác mộng quấn trong tim.
Tả Tiễn không biết bóng ma này sẽ đi theo cả hai bao lâu, nhưng hiển nhiên muốn hóa giải phần mông lung không xác định trong lòng Lục Tinh Nhàn thì nàng vẫn cần phải làm nhiều việc hơn nữa.
Tả Tiễn mím môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, có lẽ bây giờ nói gì cũng dư thừa.
Mạnh miệng thì ai cũng có thể làm, nhưng nói được làm được mới là chuyện khó.
Vì vậy Tả Tiễn co co hai chân, cẩn thận kéo tay áo Lục Tinh Nhàn "A Nhàn, chúng ta quay về đi?"
Lục Tinh Nhàn quay đầu lại nhìn nàng.
Hình ảnh Tả Tiễn dè dắt ánh vào mi mắt cô.
Ngay khoảnh khắc đó tựa như có ai đang giày xéo nỗi lòng, cảm giác chua xót nhanh chóng dâng lên xoang mũi.
Cô nghĩ cô không nên thiếu tự tin, làm ảnh hưởng đến tâm trạng Tả Tiễn.
Tả Tiễn xứng đáng với hạnh phúc, xứng đáng có cả đời vô ưu vô lo được cô nâng trong lòng bàn tay.
Lục Tinh Nhàn nghĩ đến đó, tay dùng sức kéo Tả Tiễn ôm vào lòng mình. Tăng mạnh lực ở cánh tay, thở phào một hơi trả lời "Ừm."
Tả Tiễn tựa đầu vào hõm vai cô, nghe rõ từng tiếng tim đập bên tai, chớp nhẹ đôi mắt.
Nàng cần phải làm gì đó.
Đứng trong một đoạn tình cảm, một mình trả giá tất cả vì đối phương không có giới hạn, cuối cùng cũng chỉ có thể suy nghĩ làm thể nào để đối phương đạt được hạnh phúc hơn nữa.
Nàng có tài đức gì, sao có thể làm cả đáy lòng Lục Tinh Nhàn chỉ có mình nàng, tất cả vui buồn đều liên quan đến nàng.
Tả Tiễn híp mắt cười, nàng vùng ra, đổi một tư thế khác ngồi vào lòng Lục Tinh Nhàn.
"A Nhàn, em nặng không?" Tả Tiễn đặt mông ngồi xuống, nàng loay hoay một lúc sợ mình đè đau Lục Tinh Nhàn.
Lục Tinh Nhàn lắc nhẹ đầu.
Không chỉ không nặng, ngược lại ngay lúc cơ thể Tả Tiễn thơm thơm mềm mềm ngồi xuống cô cảm giác như mình đang ôm cả thế giới vào lòng, vô cùng thỏa mãn.
Cứ muốn mãi như thế này... giữ Tả Tiễn trong lòng mình, không cho nàng rời đi.
Lục Tinh Nhàn chôn đầu vào người Tả Tiễn hít một hơi thật sâu.
Có được đáp án khẳng định Tả Tiễn mới hắng giọng nói tiếp "Vậy chỉ đừng nghĩ những chuyện đó nữa, chị xem, dù sao em cũng ký hợp đồng bán thân cho chị rồi, muốn đổi ý cũng không đổi ý được, nếu em đổi ý chẳng phải ba em sẽ đánh mông em đến mức mông nở hoa luôn hay sao..."
Vừa nói âm thanh nàng vừa lẫn giữa những va chạm ở đôi môi, dần dần không còn nghe thấy gì nữa.
Đến khi cả hai thở hổn hễn tách ra, Tả Tiễn cong môi cười một tiếng. Đang định điều tiết bầu không khí bỗng ánh đèn flash chớp nhá xuất hiện.
Lục Tinh Nhàn nhanh chóng che đầu Tả Tiễn trước, sau đó mới đỡ nàng đứng dậy, bên tai nghe thấy tiếng phóng viên ồn ào đặt câu hỏi "Lục Tinh Nhàn, Lục Tinh Nhàn, xin hỏi quan hệ hiện giờ của hai cô? Các cô đang trong giai đoạn tìm hiểu? Hay là..."
Nháy mắt sắc mặt Lục Tinh Nhàn lạnh xuống, môi nhếch lên nụ cười lạnh, tầm mắt quét qua phóng viên vừa đặt câu hỏi "Hay là gì?"
Phóng viên chưa nói xong đã bị công kích, tựa như câu chuyện đồng thoại về quả bí ngô khô héo trong tay, không thể nói ra bất kỳ lời nào nữa.
Cả hai đều rất bình tĩnh, mặc dù Tả Tiễn bị Lục Tinh Nhàn kéo vào lòng ngực nhưng không hề có vẻ quẫn bách hay vội vàng, chỉ có... không vui khi bị quấy rầy?
Bọn họ nhìn lầm rồi hả?!
Tả Tiễn nghiến răng, vốn nàng còn định thừa dịp đang hôn mà giở mấy trò xấu xa!
Nàng nhếch môi nhưng trên mặt không lộ ý cười, lạnh mặt nhìn về phía phóng viên nam vừa rồi, sau đó nhìn thoáng qua nhóm đạo diễn mang người đến, giọng đều đều cất lời "Đưa mấy vị này..." Nàng chỉ về phía mấy phóng viên đang điên cuồng chụp hình, nói với Hồ Cương Nghị đang đến "Dọn tất cả ra ngoài hết."
Nàng không dùng từ mời mà dùng từ dọn.
Toàn bộ phóng viên đứng đó đều nghe thấy.
Ngay lập tức có vài phóng viên bị Tả Tiễn điểm mặt đã hô hào hét lớn "Tả Tiễn! Cô dựa vào đâu – chẳng qua cũng chỉ nhờ độ hot mà thôi! Mới đó đã không thèm nhìn mặt ai nữa rồi sao! Tôi là phóng viên, là một phóng viên đã có bằng phỏng viên đó!"
"Phóng viên." Tả Tiễn nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, nàng rời khỏi lòng Lục Tinh Nhàn bước đến trước mặt cô, trên người vẫn duy trì dáng vẻ không cần nói tôi cũng biết.
Đầu ngón tay Lục Tinh Nhàn khẽ động, tuy rằng không nắm được nhưng nhìn Tả Tiễn đứng trước mặt mình, giờ đây lòng cô... như được ai đó lặng lẽ thoa đầy mật ong.
"Bằng phóng viên là có thể chứng minh mình là phóng viên truyền thông à? Anh vẫn phải chịu sự quản lý của pháp luật nước ta đấy thôi?" Tả Tiễn lạnh lùng nói thêm "Nói bậy là phải ngồi tù đó người anh em."
Nháy mắt xung quanh an tĩnh lại.
Không cần nói cũng biết chuyên ngành của các phóng viên đang có mặt ở đây.
Phần lớn đều có bằng phóng viên – còn chuyện làm thế nào để có bằng phóng viên, vậy thì chỉ có họ mới biết được.
Nếu thật sự có thể thi đậu bằng phóng viên truyền thông quốc gia thì ai lại ở đây kiếm ăn nhờ việc ăn huê hồng từ công ty giải trí chứ, khi không lại chạy xa vạn dặm đến vùng đất nghèo hoang vu này để xem đoàn phim?
Bọn họ không phải kẻ ngốc, lần này nhiều người đến đây như vậy, có ai không hướng về phía ngọn sóng lớn trên weibo vừa rồi của Tả Tiễn?
Mà sáu chữ 'Tả Tiễn cứng đến độ nào' đều đã được trải nghiệm qua các hot search weibo, muốn bao nhiêu xui xẻo là có bấy nhiêu xui xẻo ngay.
Hiện giờ... lại thêm mấy người nữa?
Những phóng viên vừa rồi còn ầm ĩ bỗng nhiên phình như gan heo, vẻ mặt khó chịu, cuối cùng chẳng ai nói gì nữa, đi theo nhân viên an ninh của đoàn phim rời khỏi nơi này.
Bây giờ Tả Tiễn mời quay đầu lại, nhìn lướt qua nhóm phóng viên đã lặng yên như tờ "Hiện giờ vẫn chưa đến thời gian diễn viên tiếp nhận phỏng vấn."
Các phóng viên nhìn nhau, tay chân luống cuống.
Đúng là gặp quỷ rồi. Lục Tinh Nhàn thì không nói đi, nhưng giữa ban ngày ban mặt, một đám lão luyện già đời đến đây lại bị một mình Tả Tiễn ép đến không dám thở mạnh. Xảy ra chuyện gì vậy nè!
Lúc này Hồ Cương Nghị mới chậm rãi bước đến, khách sáo mời nhóm phóng viên rời đi.
Trước khi đi anh còn lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tả Tiễn.
Tả Tiễn thấy nhưng không phản ứng lại.
Trông chừng không xong, sau khi quay về phải tìm chị Diêu Lam tố cáo mới được.
"Tiễn Tiễn." Bỗng Lục Tinh Nhàn đang đứng sau lưng Tả Tiễn gọi.
Tả Tiễn xoay người lại, đôi mắt mở to như quả nho nhìn cô, chớp mắt vài cái đã biến thành tiểu bạch thỏ ngoan hiền, giọng điệu cũng hoạt bát hơn hẳn "Sao vậy ạ?"
Nụ cười trên môi Lục Tinh Nhàn không thể nhịn nữa, cô cong đôi mắt hỏi "Vừa rồi em... bảo vệ chị?"
Tả Tiễn vừa thấp hơn cô, cũng gầy hơn cô đôi chút.
Nhưng người được cô xem là đứa trẻ cần bảo vệ mười mấy năm qua đã đứng thẳng lưng trước mặt cô, vững chắc bảo vệ, che chở cô sau lưng mình.
Không biết tại sao, bỗng giờ phút này Lục Tinh Nhàn có cảm giác chua xót vô hình nào đó.
Dường như đứa trẻ mình xem là trân quý bây lâu nay đã tình cờ trưởng thành rồi. Một cảm giác vừa kiêu ngạo vừa mất mác.
Radar nhỏ của Tả Tiễn nhanh chóng phác giác cảm xúc Lục Tinh Nhàn thay đổi, lập tức gật đầu nhanh như gà một thóc "Đúng vậy đúng vậy, là em bảo vệ chị đó!"
__________________
(*) Cá trắm cỏ – 草鱼: là một loài cá thuộc họ cá chép. Thân cá trắm cỏ thon dài và có dạng hình trụ, bụng tròn, thót lại ở gần đuôi.


Đôi lời editor:
Tấm hình ở trên không cần thiết nhưng vì bạn editor nhà mình đang bụng đói meo meo nên bạn editor quyết định tìm thêm hình món ăn của loại cá này cho mọi người đói chung. Hehe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.