Lâm Vi Kỳ đứng trước mắt cũng mặc một bộ trang phục rất thanh nhã, tóc hơi uốn cong, búi thành một búi nhỏ với vài phần tóc rối, một vài sợi cố ý bung ra, phía trên trang trí không ít hoa hoè lá hẹ.
Váy trên người cũng được đính rất nhiều hoa, xen lẫn là những hạt châu màu sáng, cả người trông đặc biệt không dính khói lửa phàm tục, tựa như một đoá hoa sen tươi mát, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Tả Tiện nhìn bộ dạng này của cô ta, cảm thấy hai mắt hơi đau xót.
Từ lúc trọng sinh tới bây giờ, đã trôi qua gần nửa năm.
Nàng cố tình tránh hết mọi khả năng chạm mặt Lâm Vi Kỳ, thậm chí thông tin, số điện thoại trong di động cũng xoá không còn cái gì – Nàng cũng từng nghĩ tới vô số cách khiến Lâm Vi Kỳ sống không bằng chết, nhưng cuối cùng, nền giáo dục được nhận hơn hai mươi năm khiến nàng không làm ra được hành vi thương thiên hại lý nào.
Bây giờ, sau khi trọng sinh nàng chỉ có thể trốn tránh xuất hiện cùng Lâm Vi Kỳ theo bản năng – Rốt cuộc thì hiện tại nàng cũng không thể làm ra chuyện gì khiến cô ta phải trả giá.
Nhưng ai mà ngờ được, oan gia ngõ hẹp, nàng lại gặp được đối phương ngay tại buổi lễ trao giải này.
Lâm Vi Kỳ thấp hơn nàng một chút, tầm trên dưới một mét sáu, làn da tuy rằng trắng, nhưng vẫn không thoát khỏi được sự hạn chế màu của người da vàng, nơi không có phấn vẫn nhìn thấy một chút da màu vàng, đối lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sung-sinh-kieu/1193969/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.