Chương trước
Chương sau
Doãn Ngư đã có một giấc mơ.

Trong mơ cậu cũng chịu sự bắt nạt gần giống như đời thực, chịu đựng không biết bao lâu mới quen với mùi hôi thối của nước lau nhà trên người, quen với sách bài tập ẩm ướt và đồng phục học sinh cũ nát. Trước đây Doãn Ngư cũng từng mơ giấc mơ như vậy, mỗi lần tỉnh lại cả người luôn sũng mồ hôi, đau đớn đến mức không muốn sống tiếp và cảm thấy tim mình quặn lại, rơi vào sự hối tiếc vô tận vì những chuyện năm ấy.

Nhưng giấc mơ hôm nay hình như đã khác xưa.

Cậu nhớ mỗi thứ hai trước kia đều rất đen tối, những con người đó vốn đã có tâm trạng không tốt vì bị mất cuối tuần đến khi nhìn thấy Doãn Ngư lại càng bực tức hơn, cố tình bắt nạt cậu để mua vui cho mình.

Nhưng thứ hai này, đám người đó đã không xuất hiện.

Doãn Ngư lấy làm lạ, sau khi thả lỏng lòng càng thêm sợ hãi, cậu vội vàng khoác cặp, vô thức che đi vết bầm tím trên mặt, nhanh chóng đi qua hành lang dài hướng về phía Khối Phát triển*. Lúc này đang là hoàng hôn, bầu trời màu cam chiếu sắc hồng cam lên toàn bộ bức tường, học sinh khối lớp Phát triển vẫn đang đi học, trên hành lang vắng vẻ chỉ có một bóng dáng thon dài đứng dựa tường.

Như thể đang chặn ngang Doãn Ngư, nhìn xem cậu có thể đi tới hay không.

Doãn Ngư bị ngược sáng không trông rõ mặt người nọ, cậu chỉ biết cậu ta cao hơn mình, dáng người cũng rất đẹp, bộ dạng thoạt trông rất khó dây vào. Doãn Ngư giật mình, lập tức muốn cắm đầu chạy nhưng người kia đột nhiên bước tới chen ngang.

"Bịch" một tiếng, cả hai va vào nhau, bộ đồng phục học sinh bẩn thỉu trên tay Doãn Ngư vô tình rơi xuống đất, đúng lúc rơi trúng mu bàn chân của người đó. Doãn Ngư sững người, cuối cùng một lúc sau lí nhí một câu "tôi xin lỗi." Cậu có trực giác rằng mình không nên dính líu người trước mặt, vậy nhưng người đó cũng không làm gì cả, hồi lâu cậu ta mới đáp "không sao" rồi thả cho Doãn Ngư chạy mất.

Chuyện sau đó...

Doãn Ngư ngơ ngác mở mắt ra, tầm nhìn vẫn còn mơ hồ, khi cậu chưa phân biệt được đông tây nam bắc, một đoạn ký ức bị lãng quên bỗng nhiên nổi lên mặt nước.

Chúng dường như không phải một giấc mơ mà là chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Sau đó... Sau đó, cậu vội vàng bỏ đi, quên nhặt theo quần áo bẩn rơi trên đất, ngày hôm sau, trên lưng ghế của cậu đã khoác một một đồng phục mới. Doãn Ngư không biết ai đã làm, xung quanh cũng không có bạn học nào giải thích cho cậu, chỉ bảo cậu cứ nhận lấy.

Doãn Ngư không phải là người tò mò quá mức, đặc biệt là trong tình cảnh bị bắt nạt trong một thời gian dài như vậy, vì thế cậu đã im lặng nhận bộ đồng phục nhưng không mặc nó.

Là đêm hôm đó hay là đêm hôm sau nhỉ, khi ấy bên tai cậu đột nhiên vang lên một giọng nam có chút khàn khàn nghe như đang cố kiềm nén:

"Sao cậu lại không mặc bộ quần áo đó?"

Ký ức từ lâu tràn đến rồi rút vội như thủy triều, chỉ để lại câu hỏi lạ lẫm này quanh quẩn bên tai khiến Doãn Ngư choáng váng, như thể cậu đang lênh đênh trên biển, đầu ngập đầy nước.

"Ù..."

Đến khi đeo máy trợ thính vào tai trái, Doãn Ngư cuối cùng mới tỉnh táo đôi chút, cảm thấy từng nhịp thở của mình không còn gấp gáp như vừa rồi nữa.

Vậy mà một khuôn mặt đẹp trai hòa nhã đột nhiên phóng to vô tận trước mắt khiến cậu lập tức nín thở.

"...Sao mình thấy cậu như ngủ không ngon?"

Thanh âm mềm mại của Ôn Phủ mang theo vài phần thắc mắc và lo lắng: "Cậu bị ốm sao?"

Doãn Ngư vội vàng lắc đầu, giọng hơi khàn: "Không, không phải."

Nhịp tim của cậu dần dần tăng lên.

"Vậy là tốt rồi. "

Doãn Ngư gật đầu qua quýt, cậu ngồi dậy hỏi nhỏ: "Có phải tôi ngủ lâu lắm rồi không?"

"Không lâu đâu, " Ôn Phủ lắc đầu, "Mình cũng vừa mới ngủ một lát, không hiểu vì sao có cậu ngủ bên cạnh, mình cảm thấy rất an tâm."

Doãn Ngư bất giác khum ngón tay: "Tôi..."

Ôn Phủ mỉm cười: "Ừm... Chắc có lẽ đây là duyên phận trong truyền thuyết rồi. Mình không được bạn học chào đón, ở nhà cũng không ngủ ngon, cho dù ra ngoài thuê phòng mình cũng luôn đột ngột bừng tỉnh giữa đêm."

"Không ngờ giấc ngủ ngon nhất lại là ở trên chiếc ghế sô pha nhỏ này," Ôn Phủ nói khẽ, "Hôm nay mình thấy vui lắm."

Doãn Ngư hơi ngơ ngác, cậu nói nhanh đến mức suýt chút nữa cắn đầu lưỡi: "Bình thường cậu không ngủ ngon sao?"

Ôn Phủ khẽ gật đầu thừa nhận: "Ừm, nhưng không sao, một đêm ngủ ba bốn tiếng là đủ rồi."

"..."

Ôn Phủ nhìn thấy Doãn Ngư hơi trợn to hai mắt.

Doãn Ngư bình thường mang đến cho người ta một cảm giác yếu ớt u uất nhưng vào lúc này, khi cậu mở to mắt, cảm giác u ám đó đột nhiên có nét ngây ngô đáng yêu, kết hợp với mái tóc hơi vểnh sau khi tỉnh ngủ của cậu... Ôn Phủ chỉ cảm thấy tay mình ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa muốn điên.

Chỉ ước có thể bắt Doãn Ngư lại, dày vò tơi tả.

Ôn Phủ cố gắng dằn xuống suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Doãn Ngư: "Buổi tối mình đưa cậu trở về ký túc xá, được không?"

Rõ ràng Doãn Ngư không có lí do để từ chối.

Nhưng rồi cậu mau chóng cúi đầu và tìm thấy rất nhiều phương pháp chữa bệnh mất ngủ không đáng tin do "Mạng lưới Trung Y" phổ cập trên điện thoại của mình. Doãn Ngư gửi hết tất cả những thứ linh tinh nhỏ nhặt cho Ôn Phủ, bao gồm cả vỏ cam và gối đầu kiều mạch, bổ sung thêm một vài biểu tượng cảm xúc con mèo, cái nào cái nấy đều rất biểu cảm rất chân thành tha thiết, mộc mạc mà toát ra vẻ buồn cười.

Cậu được Ôn Phủ khen hai câu, uống hai hớp nước ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng ửng lên, ngay cả bước chân cũng rộn ràng hơn trước. Duy chỉ có một chỗ cậu không thoải mái chính là, không biết lúc ngủ cậu có bất cẩn cắn chặt môi mình hay không, hiện giờ cả miệng Doãn Ngư đều có chút đau và còn hơi tê ngứa, cảm giác rất kì quái.

Tất nhiên cậu sẽ không nói với Ôn Phủ vấn đề nhỏ nhặt như vậy.

Sau khi Ôn Phủ đưa về dưới tòa nhà số 10 an toàn, cậu vặn chìa mở cửa rồi đứng soi gương trong phòng.

Ui...

Đau quá.

Cảm giác như bị cắn rách da vậy.

*

Doãn Ngư mua thuốc mỡ bôi mấy ngày vết thương trên môi mới lành.

Mấy hôm nay cậu tập trung học hành, hoạt động giải trí hàng ngày đều là trò chuyện với Ôn Phủ và Vạn Tinh, tan học cũng không ở lại lớp lâu mà luôn quay về phòng tự học.

Điều này cũng dẫn đến một vấn đề: Không có ai nói với cậu về chuyện giáo viên đẩy sớm hạn nộp bài tập về nhà cần làm trên máy tính. Sau khi được giáo viên nhắc nhở, Doãn Ngư nhận ra rằng mình chỉ còn một ngày rưỡi nữa để hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn.

Doãn Ngư vốn không sốt ruột vì bản thân làm bài tập rất nhanh, hai ngày cuối tuần hoàn toàn có thể mượn máy tính Vạn Tinh để làm. Nhưng bây giờ cậu không chờ nổi đến cuối tuần nữa, nhất định phải mau chóng hoàn thành!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Doãn Ngư đầu tiên nghĩ tới việc đến phòng máy của trường nhưng một lát sau suy nghĩ này đã bị loại bỏ, hiện giờ phòng máy đang được sửa sang, cậu hoàn toàn không thể mượn máy của trường được. Doãn Ngư nghĩ được ý khác, cậu nhìn về phía các bạn học, thế nhưng ánh mắt chưa kịp dừng một giây liền vội vàng rụt lại. Cậu thanh niên tóc đen đội mũ đen ngồi im lặng ở hàng đầu, trên tay cầm cây bút, dáng người gầy gò đến đáng thương.

Giống như một con mun lẻo khoẻo, u ám và trầm mặc.

Sau giờ học, biển người ào ra.

Nam sinh mập mạp lần trước bắt nạt Doãn Ngư bị Ôn Phủ bắt tội lần này dẫn theo cả đám đi tới chỗ cậu, trên mặt mang theo ý cười giễu cợt cố ý va vào vai Doãn Ngư: "Ồ, lần trước tôi nói sai à? Hôm nay không còn ai làm chỗ dựa nữa rồi phải không?"

"Cậu giỏi vậy cơ mà, sao không đi nhờ Ôn Phủ đi?"

Chiếc mũ Doãn Ngư đang đội bị hất văng ra, cậu bối rối cúi đầu xuống, mái tóc đen che khuất đôi mắt, lỗ tai khẽ kêu ù ù.

Thanh âm ồn ào như nước chảy dội vào tai cậu.

Doãn Ngư vịn lấy khung cửa, khi ngẩng đầu lên mới chợt muộn màng nhận ra một vấn đề.

Khuôn mặt của những người xung quanh đều thờ ơ, giữ thái độ hào hứng tò mò.

Có lẽ vì cậu là người duy nhất tìm thấy điện thoại của Ôn Phủ, Doãn Ngư đã nổi tiếng lần thứ hai, nhưng bản thân lại quá chậm chạp để ý thức được điều đó.

Doãn Ngư vội vàng chen ra khỏi tòa nhà dạy học, dưới ánh mắt hả hê của đám con trai và ánh mắt mang chút lo lắng của các bạn nữ, cậu tỏ vẻ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Cậu đã quen với nó từ lâu, so với kiểu tẩy chay kết hợp bạo lực bằng lời lẽ và hành vi trong trường trung học, loại tò mò soi xét này quả thực chỉ là trò trẻ con.

Cậu không quan tâm.

Cậu không hề hấn gì.

Từng câu như vậy quanh quẩn trong đầu Doãn Ngư, cậu rảo nhanh bước chân, chỉ muốn mau chóng trở về ký túc xá, suy nghĩ xem lát nữa làm bài tập như thế nào.

Vậy nhưng trước tòa nhà số 10, cậu lại chợt trông thấy một bóng dáng bất ngờ.

Ôn Phủ.

Dường như Ôn Phủ biết lịch học và nơi cậu sống nên hắn luôn có thể tìm được cậu một cách chính xác, gửi tin nhắn cho cậu đúng lúc cậu tan học, hoặc giống như bây giờ, đứng dưới tầng chờ cậu.

Bước chân của Doãn Ngư khựng lại.

Có lẽ Ôn Phủ không biết, hắn chỉ đứng dưới tầng như vậy thôi đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Còn khi Doãn Ngư bước tới, ánh mắt xung quanh chồng chất lên nhau gần như bao phủ hai người.

"Cá Con," Ôn Phủ rất vui vẻ, hắn gọi cậu với giọng điệu nhẹ nhàng, "Ở đây này."

"Cậu tan học rồi đúng không? Vừa khéo mình có thời gian đi ngang qua đây, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, được không..."

Hai mắt Doãn Ngư run lên, cậu hơi hé miệng, ánh mắt thoáng luống cuống trong giây lát, dường như cả thế giới đều phút chốc im bặt, chỉ có người trước mặt cậu có thể động đậy.

Không phải.

Cậu vốn tưởng rằng mình không quan tâm, bị mắng chửi hay bạo lực cũng không sao cả, thế nhưng vì sao vừa nhìn thấy Ôn Phủ cậu lại cảm thấy, cảm thấy...

Lại nhớ tới câu nói "rõ ràng mình không sai nhưng phải nói xin lỗi" của Ôn Phủ.

Giọng điệu Ôn Phủ lập tức thay đổi:

"Cá Con làm sao vậy? Có người bắt nạt cậu à?"

Doãn Ngư cảm nhận được dấu vết ẩm ướt trên mặt mình được một bàn tay khô ráo lau đi, cậu xấu hổ cúi đầu, không muốn nhắc đến việc bị bắt nạt nên lảng sang chuyện nhỏ nhặt hơn, giọng rầu rĩ ấp úng:

"Không, không phải, chỉ là bài tập của tôi sắp không kịp rồi."

Trong đầu Doãn Ngư chợt thoáng qua lời cười cợt thách cậu đi nhờ vả Ôn Phủ của hai đứa con trai ban nãy. Đám người kia cũng vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt âm thầm cười nhạo như vậy, như thể bọn họ đang chế giễu một kẻ như cậu lại không biết điều, cũng đòi qua lại cùng Ôn Phủ.

Bọn họ đều coi thường Doãn Ngư, nói rằng Doãn Ngư không thể nhờ Ôn Phủ giúp đỡ.

Cậu không đời nào lọt được vào mắt xanh của Ôn Phủ.

Doãn Ngư đột nhiên nảy ra một ý tưởng rất to gan, vậy là cậu khàn giọng nói: "Bài... bài tập này cần có máy tính, nhưng tôi không có... Tôi có thể mượn máy tính của cậu một chút không?"

Bầu không khí im lặng trong giây lát.

Doãn Ngư thề rằng giây phút đó cậu có thể nhìn thấy vài đôi chân dừng lại bên cạnh mình, hoặc nóng nảy giậm chân hoặc tò mò chờ đợi.

Cậu từ từ ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn về phía Ôn Phủ. Không biết đó có phải là ảo giác hay không nhưng khoảnh khắc ấy, dường như Doãn Ngư trông thấy trên mặt Ôn Phủ thoáng hiện một nét cười tham lam.

Nụ cười đó thoáng qua rồi vụt biến, nhanh đến mức Doãn Ngư chỉ nghĩ mình đã nhìn lầm.

Ngay sau đó, trước cái trố mắt của mọi người, Ôn Phủ vươn tay khoác lên vai Doãn Ngư, cao giọng thoải mái:

"Đương nhiên là được rồi."

"Bài tập của cậu gấp lắm à?" Ôn Phủ cười nhẹ: "Tối nay ngủ luôn ở chỗ của mình để làm bài tập cho nhanh đi, thế nào?"

_____

Còn quán net đó mà bé Cá đã tự chui đầu vào rọ rồi =))))

*Khối Phát triển: Tên một phân ban tại trường trung học phổ thông chuyên (theo e tìm được là Trung học thuộc Đại học Dương Châu) theo mô hình đào tạo mới, bao gồm lớp "tài năng sáng tạo" hoặc "khoa học chuyên sâu", có một số tiêu chí đầu vào như cấp 2 đạt giỏi, xuất sắc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.