Ôn Phủ chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, động tác từ tốn không vội vàng, hai bàn tay gân guốc thoáng trập trùng thoạt trông vô cùng đẹp mắt, ngoài đẹp đẽ thì không tìm được từ nào khác để hình dung.
Vậy mà gần như cùng lúc đó, yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống và phần da dưới xương quai xanh căng ra đã phơi bày tâm trạng của hắn bấy giờ: hắn không ung dung nhàn nhã như vẻ bề ngoài.
Ôn Phủ đứng lên, ánh mắt tham lam.
Phòng ngủ lờ mờ không có bất kỳ hơi thở cuộc sống, chỉ có chiếc máy tính trên bàn đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt, le lói hắt lên cậu thanh niên đang say ngủ trên mặt bàn. Mái tóc đen của thanh niên rủ xuống che đi mắt và lông mày, môi hồng hơi hơi mím lại như cảm thấy tư thế này không được thoải mái.
"Cá Con."
Ôn Phủ khẽ gọi cậu: "Em ngủ rồi sao?"
Cậu thanh niên đang ngủ say đương nhiên không trả lời hắn.
"Em viết được nhiều quá, làm bài nhanh quá," Ôn Phủ lắc đầu không tán thành, một tay ôm lấy vai Doãn Ngư, tay kia duỗi qua khoeo chân dễ dàng bế cậu lên, "Bé vội vậy làm gì, không muốn ở với anh đây lâu một chút sao?"
Dứt lời, Ôn Phủ nở nụ cười hào hứng, đôi mắt hiền hòa cong lên nhìn qua vô cùng gần gũi.
"Được thôi, bé không muốn cũng không sao, dù sao anh cũng rất sẵn lòng ở bên em lâu hơn nữa."
Sau khi tự lẩm bẩm, tâm trạng Ôn Phủ thoải mái hơn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-si-ro-duoc-thuong-tham-di-cua-be-vo-minh-tham-thuong/2851095/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.