Anh yêu em, yêu em lắm, thật sự yêu em...
Trước khi cửa mở, Doãn Ngư đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay nóng lên, không biết tại sao cậu chỉ vừa kịp phản xạ điện thoại đã tuột khỏi tay, rơi xuống đất một tiếng thật vang.
Ban đêm Ôn Phủ ngủ không sâu giấc, anh ngủ mà nghe thấy âm thanh này nhất định sẽ tỉnh lại.
Doãn Ngư thót tim.
Cậu khuỵu xuống vội vàng nhặt điện thoại lên rồi cẩn thận ấn cúp máy, cố gắng giảm nhẹ tiếng hít thở của mình.
Doãn Ngư như kẻ bịt tai trộm chuông, bản thân cũng không biết sẽ giải thích thế nào về việc mình đang ở đây nếu bị Ôn Phủ phát hiện, thế nhưng mãi đến hai phút sau trong phòng ngủ vẫn không có bất kì tiếng động lạ nào, xem chừng Ôn Phủ vẫn chưa hề tỉnh lại.
"..."
Doãn Ngư không biết lúc này mình đang cảm thấy may mắn hay hối hận nhưng cậu biết mình đã không còn đường lui, nói cách khác, bây giờ chính là cơ hội duy nhất và cuối cùng để cậu có đủ can đảm vươn tay tìm hiểu mọi việc.
Doãn Ngư vững vàng tư tưởng như vậy trong lòng, thở hắt ra một hơi thật mạnh.
Cánh cửa nhỏ mà Ôn Phủ nói là "vặt vãnh" này quả nhiên có khóa vân tay.
Ôn Phủ cũng không hề có ý giấu cậu bất cứ điều gì.
Cậu ấn tay xuống, cánh cửa mở ra với lời chào mừng của giọng nói điện tử. Nơi này không sơ sài hay chật chội như Ôn Phủ đã nói trước đây mà có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-si-ro-duoc-thuong-tham-di-cua-be-vo-minh-tham-thuong/2851076/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.