11.
Cửa hàng bánh mì ở tầng hầm bách hóa Sùng Quang sắp đóng cửa, tôi cầm hai chiếc bánh Canelé cuối cùng đi thanh toán.
“Bác có thể cho con biết, loại bánh ngọt này làm thế nào không?” Tôi hỏi bác lớn tuổi phụ trách thu tiền của cửa hàng.
Người Nhật Bản nói tiếng Trung đã trả lời tôi rằng: “Cô phải hỏi thợ làm bánh, chỉ có cậu ta mới biết làm.”
Thợ làm bánh người Nhật trẻ tuổi kia đã thay sang quần áo khác, nách kẹp một tờ báo, đang định rời khỏi.
“Anh có thể cho tôi biết bánh Canelé này làm như thế nào không?” Tôi chạy theo hỏi anh ta.
“Phương thức bí truyền không thể tiết lộ ra ngoài.” Anh ta nói thẳng.
Tôi đưa danh thiếp cho anh ta, lại nói:
“Tôi là phóng viên, muốn giới thiệu món điểm tâm ngọt này của các anh.”
“Đây là quy định của công ty, tuyệt đối không thể nói.” Anh ta lạnh lùng như một kiếm khách Nhật Bản, có chết cũng không chịu giao ra bí kíp trong người mình.
“Được báo chí giới thiệu sẽ càng được yêu thích.” Tôi cố gắng thuyết phục anh ta.
“Không được.” Anh ta dứt khoát từ chối, nói xong liền lên thang cuốn.
Tôi xuôi theo thang cuốn đuổi theo anh ta, dùng phép khích tướng đối phó với anh ta.
“Có phải món bánh này rất dễ làm, anh sợ người khác sẽ làm tốt hơn anh?”
Anh ta vẫn không có phản ứng, quay đầu nói với tôi:
“Cô này, ở đây chỉ có mình tôi làm món bánh này, cô nói gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-ra-di/2119578/chuong-4-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.