14.
“Tại sao anh không thích xem ‘Súp gà cho tâm hồn?” Trên đường đi, tôi hỏi Đỗ Vệ Bình.
Anh cười đáp: “Anh không chịu nổi cái kiểu nhàn nhạt như nồi nước nóng đó. Em thích sao?”
Tôi cũng cười: “Em cũng không thích, thật sự cuộc sống phức tạp hơn nhiều.”
Im lặng giây lát, tôi lại lên tiếng hỏi anh:
“Anh đã suy nghĩ thông suốt chưa?”
“Em nói rất đúng, nếu đối phương không phải người da đen, có lẽ anh đã không phẫn nộ như vậy. Danh dự đàn ông của anh đã bị giẫm đạp.”
“Đem danh dự đặt trên tình yêu, anh là một người đáng được yêu thương. Thế nhưng, đem danh dự đàn ông đặt trên tình yêu, anh chính là một người đàn ông vĩ đại.” Tôi nói.
Anh trố mắt nhìn tôi.
“Những lời em nói đều là thật.” Tôi nói tiếp, “Tại sao sự phản bội của đàn ông dường như luôn luôn có thể được tha thứ?”
“Anh không phải đàn ông vĩ đại.” Anh nói.
“Em biết rồi. Đúng là nếu không phải là người đàn ông vĩ đại, thì chính là người đàn ông rất vĩ đại.”
Anh toét miệng cười.
“Tha thứ cho cô ấy đi. Descarte[3] đã nói, sự mềm yếu của con người hẳn là đã nhận được sự cảm thông và thấu hiểu của ông trời, bất luận con người có số phận ra sao cũng không nên xem thường sự vui sướng trần tục của tình yêu.”
[3] René Descartes (1596–1650) là triết gia, nhà khoa học,nhà toán học người Pháp, được một số người xem là cha đẻ của triết học hiện đại.
“Em còn giỏi an ủi người khác hơn cả Cát Mễ Nhi.” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/88822/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.