5.
Đi qua những con phố sầm uất náo nhiệt với sự lặng lẽ, tôi nhìn chiếc bóng tà tà nhỏ bé của mình trên mặt đất. Tôi vội vã bước nhanh hơn, để bản thân không đến mức thất thểu trên phố. Từ nhà sách về nhà, bình thường tôi phải mất hai mươi phút. Nếu đi về cùng Đỗ Vệ Bình, hai người vừa đi vừa trò chuyện, dường như thời gian trôi qua quá nhanh, mà thật ra chúng tôi đi rất chậm. Hôm nay, tôi hệt như đi đặc biệt nhanh, tôi phải về xem cá của tôi. Giả dụ cá cũng có thời gian, cũng hiểu được sự trôi qua của năm tháng, phải chăng tối nay chúng cũng sẽ nhớ đến tôi, giống như tôi nhớ đến chúng?
Tôi bật đèn sáng, cởi đôi giày thể thao rớt xuống đất, giũ mưa bụi bám trên áo. Tôi cầm thức ăn cho cá đến trước hồ cá, cho đám cá ma quỷ xanh của tôi ăn. Chúng bơi đến chỗ thức ăn rớt xuống, thỏa mãn mở miệng đớp. Trong nháy mắt, tôi chợt hiểu ra cá chỉ có chiếc đồng hồ sinh học trong người, mà không biết đến thời gian bên ngoài. Năm tháng qua đi không ảnh hưởng đến chúng. Cá không có kỷ niệm yêu ai đó, cũng không có gặp gỡ và chia xa.
Nhưng tôi không phải là cá, tôi làm sao biết được?
Tôi thà tin rằng chúng cảm nhận được thời gian.
Tôi nghe nói, trong thần kinh cảm giác của con người cái cuối cùng biến mất chính là thính giác. Mắt không mở được, khứu giác mất tác dụng, đầu lưỡi cũng không nhận ra chua, cay, mặn, ngọt, chỉ có thính giác là còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/88820/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.