28.
Tôi đẩy cửa phòng hóa trang. Beethoven đi đến, liếm liếm người tôi, sau đó quay lại ngồi chồm hổm bên cạnh cạnh Cát Mễ Nhi. Đôi mắt tròn xoe khiến cho người ta mềm lòng của nó, cứ nhìn chằm chặp chủ của nó.
Trong phòng đặt đầy hoa mà bạn bè và người hâm mộ tặng. Tất cả đều là hoa hồng vàng, theo yêu cầu của Cát Mễ Nhi. Hoa màu trắng quá bi thương, hoa màu đen lại quá đau buồn. Chỉ có hoa màu vàng, là màu của biệt ly, cũng là gặp lại.
Lúc này, Cát Mễ Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm, im lặng trầm tư.
“Hi! Em mệt lắm không?” Tôi đến bên cạnh cô ấy.
Cô ấy mở mắt, mỉm cười mang theo nét mệt mỏi: “Có một chút à!”
“Biểu hiện hôm nay của em rất tuyệt.” Tôi ngồi lên bàn trang điểm.
Cô ấy tươi cười sáng sủa: “Em không ngờ em có thể hát hết đó!”
“Chị đã nói chuyện với Lâm Phương Văn rồi chứ?” Cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu.
“Thế nào?”
Tôi lắc đầu.
“Chị vẫn còn giận anh ấy sao?”
“Không phải anh ấy rất ích kỷ sao? Thời gian qua, mỗi ngày chị đều dùng hồi ức để dằn vặt chính mình. Chị không biết đã bao nhiêu lần khóc trong đêm. Chị không biết chị đã làm thế nào để sống được. Nhưng còn anh ấy lại sống rất vui vẻ, ung dung!”
“Thế nhưng, cuối cùng chị có tổn thất gì sao?” Cô ấy bỗng nói.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, không thể nói gì.
Cô ấy tiếp tục nói: “Chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/2471324/chuong-4-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.