13.
Cát Mễ Nhi đã cạo trọc đầu, chuẩn bị để làm phẫu thuật. Cô ấy ngồi tựa trên giường, trên người tỏa ra mùi thuốc. Cô ấy vừa hát vang vừa bận rộn đan bít tất.
“Trước bận rộn chuẩn bị nhạc hội, chỉ mới đan được ba chiếc tất, còn thiếu Beethoven một chiếc nữa.”
“Chờ làm xong phẫu thuật lại đan tiếp.” Tôi khuyên nhủ.
“Em sợ không còn cơ hội nữa, dù sao cũng không thể bắt nó mang ba chiếc tất được, đúng không?” Cô nàng toét miệng cười.
Thấy bộ dạng muốn khóc của tôi, cô nàng vội vàng chữa lại: “Em nói giỡn thôi.” Sau đó, cô ấy dùng một cây kim đan chọc chọc bên trái đầu của mình, nói: “Bây giờ mỗi ngày em đều hát cho khối u này nghe, muốn cảm hóa nó.”
“Em hát những bài gì?”
“Đương nhiên là tình ca.” Cô ấy hồn nhiên đáp.
“Vậy hẳn là sẽ có ích, ai có thể chống cự tiếng hát của em chứ?”
“Bác sĩ chữa trị chính cũng nói như vậy. Anh ấy là người hâm mộ của em, cũng rất đẹp trai!”
“Vậy chẳng phải em có cơ hội rồi sao?” Tôi cười nói.
“Đáng tiếc lại để cho anh ấy thấy bộ dạng đầu trọc lóc của em rồi, chuyện hoang đường nào cũng không thể rồi.”
“Không, đầu của em rất đẹp.”
“Thật không?” cô nàng vuốt cái đầu bóng loáng của mình, nói: “Cuối cùng em cũng hiểu vì sao mỗi lần em ra ngoài, Beethoven đều cắn em không buông, nó biết nó phải chia xa với em.”
Một dòng chua xót xông lên cổ họng, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/2471307/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.