Thứ bảy tan học, Trần Kỳ đạp xe về nhà. Những bông hoa nguyệt quế trong sân đã tàn. Hôm nay ánh nắng tinh khiết, cải khô ngâm vào năm ngoái đang phơi trên những chiếc chiếu tre dưới đất. Trần Kỳ nghĩ may là trên cây quýt chỉ còn lại lá, nếu không hương thơm thuần khiết của hoa bị trộn lẫn mùi cải chua thì có chút đáng tiếc.
Cậu đỗ xe, mỉm cười bước vào nhà. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn. Sau một tuần ông bà nội mới được gặp cháu trai một lần, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ cháu đói. Bà nội vịn mép bàn Bát Tiên: “Húp canh trước đi, ông nội của cháu cho muối vào canh sườn rong biển, nếu mặn thì trách ông ấy.”
Trần Kỳ mỉm cười, húp xong chỉ nói không mặn, sau đó dùng một thủ thuật nhỏ, biến ra một đồng xu trong lòng bàn tay.
Mắt bà nội sáng lên: “Từ đâu ra thế?”
“Còn có thể từ đâu được?” Ông nội cười vẻ ngạc nhiên của bà nhà mình: “Bà chưa thấy một đồng bao giờ à?”
Trần Kỳ giống như đã đoán được ông nội sẽ nói như vậy, cậu đặt bát đũa xuống, động tác linh hoạt mà biến ra liên tiếp thêm vài đồng xu. Bà nội nhìn đến hoa mắt, hào hứng vỗ tay: “Ai da! Cháu biết ảo thuật à?”
Trần Kỳ rất đắc ý, sau khi ăn uống no nê với mọi người thì ra đồng với ông nội. Sau khi trở về, cậu tắm rửa vào phòng đọc sách, cuốn đầu tiên cậu lấy ra là sách luyện nghe tiếng Anh.
Dù trong nhóm khối có bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quyt-duoi-dam-may-den/3675329/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.