Đêm đã khuya, cửa phòng Trần Kỳ lần thứ ba bị đẩy ra từ bên ngoài, cuối cùng cậu cũng không nhịn được kéo dài giọng nói: “Mẹ…”
“Sao con còn chưa ngủ?”
“Con nói rồi làm bài xong con mới đi ngủ.” Trần Kỳ đứng dậy: “Mẹ, con không khóa cửa vì nghe lời mẹ, vì tin tưởng mẹ, nhưng nếu mẹ thật sự coi đây là phòng của mình, con sẽ đổi ý đó.”
Mẹ Trần “Ôi trời!” một tiếng: “Mẹ đây là quan tâm con, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Con biết, không ai tiếc cái mạng này hơn con, cũng không phải là ngày nào con cũng thức khuya.” Trần Kỳ đẩy mẹ ra ngoài: “Mẹ đi ngủ sớm đi.”
Tuy mẹ Trần không yên tâm nhưng sau khi nghe thấy cậu có chút khó chịu, bà vẫn quay người trở về phòng. Trần Kỳ trở lại bàn học, tiếp tục giúp Triệu Hiểu Thanh sắp xếp kiến thức.
Đây không phải lần đầu tiên cậu được lĩnh giáo sự cứng đầu của Triệu Hiểu Thanh, nhưng lại là lần đầu tiên cậu biết được những khó khăn của cô. Cũng trách cậu khi cho rằng cô luôn chịu khó nên không gì có thể làm khó được, đối với cô sự giúp đỡ luôn là lời nói ngoài môi, cậu thế mà không biết rằng một người yếu giao tiếp và không chủ động tỏ ra yếu đuối như cô, dù có chịu đắng nuốt cay cũng cố tỏ ra như không có gì.
Đây gọi là tự làm tự chịu, Trần Kỳ kết luận, nhưng sau khi tổng kết lại, cậu chỉ tự trách mình sơ ý, bị cô dọa một phát liền bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quyt-duoi-dam-may-den/3644102/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.