Sau khi tách ra với Kỳ Đình, lại nhớ lại những chuyện mà Minh Phương đã làm, Minh Oái càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ và bực bội.
Minh Phương không biết điều, sớm biết thế thì bình thường đã không đối xử tốt với nàng ta như vậy. Nàng ta chẳng khác gì con sói mắt trắng, càng tốt với nàng ta thì nàng ta càng cảm thấy không đủ.
Khi quay về, đúng lúc nhìn thấy tiểu nha hoàn vừa nãy, tiểu nha hoàn đó lại ăn thêm một cái tát lên mặt, nhìn có vẻ là do Minh Phương đánh.
Có lẽ là Minh Phương đang trách nàng ta vì sao lại không đi mật báo, để cho Minh Oái trông thấy.
Minh Oái buồn bực trong lòng. Mặc dù tính tình nàng không tốt nhưng làm việc cũng coi như quang minh lỗi lạc, ngầm làm trò ngáng chân Minh Phương cũng không phải là tác phong của nàng. Chuyện này phải báo cho chỗ La thị trước, để La thị giúp mình nghĩ cách.
Chỉ chớp mắt đã nhìn thấy mấy di nương đang tụ tập ở một chỗ nói chuyện phiếm, hôm nay thời tiết không tệ, mọi người cũng đều thích thú ra ngoài chơi.
Trong lòng Minh Oái đang phiền muội, con ngươi đột nhiên đảo qua đảo lại, nàng vẫy tay gọi tiểu nha hoàn vừa mới bị đánh tới đây.
Tiểu nha hoàn vẫn còn đang lau nước mắt, nhìn thấy Minh Oái thì vẫn sợ hãi như trước, sợ Minh Oái lại đánh mình.
Mày liễu của Minh Oái dựng ngược lên: “Lại đây! Ta bảo ngươi lại đây!”
Tiểu nha hoàn đành phải nhút nhát sợ sệt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2537015/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.