Ngu Hoài Phong nhìn Minh Trăn lớn lên.
Thật ra thì trẻ sơ sinh rất khó nuôi, nhưng từ bé Minh Trăn đã rất ngoan, nàng rất ít khi khóc đêm, thường hay ngủ cả ngày, nhũ mẫu cũng khen hiếm có đứa nhỏ nào ngoan ngoãn như nàng.
Điều không tốt duy nhất có lẽ chính là yếu ớt ngay từ khi mới sinh, cơ thể có hơi yếu.
Nhưng ở trong vương thất có đủ loại danh y trông nom chăm sóc nên Minh Trăn cũng từ từ sống sót.
Mấy tháng sau, nàng đã được nuôi thành một bánh bao nhỏ trắng trẻo mũm mĩm.
Thật sự là một nhóc tì rất đáng yêu.
Minh Trăn có một đôi mắt ngập nước, đen láy như đá quý, hồn nhiên lại long lanh, rất ít người có thể từ chối một đôi mắt xinh đẹp như vậy.
Người gần gũi với Ngu Hoài Phong nhất chính là người muội muội này.
Tuy rằng vẫn còn trẻ nhưng Ngu Hoài Phong đã có ý thức trách nhiệm. Hắn hiểu mình phải bảo vệ muội muội của mình thật tốt, không thể để cho muội muội phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào.
Tất cả những thứ mà hắn đã từng phải chịu, không thể để cho muội muội lại phải chịu đựng chúng nữa.
Để cho A Trăn mãi mãi hồn nhiên như vậy đi.
Hắn chứng kiến muội muội mọc chiếc răng đầu tiên, chiếc răng sữa nho nhỏ, lộ ra một chút xíu màu trắng sữa.
Nghe thấy muội muội hé cái miệng nhỏ hồng hào, bi bô không rõ gọi mình là “Ca ca”, từ đầu tiên mà nàng học được chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2537000/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.