Minh Trăn lắp bắp, kinh hỏi, cũng chưa kịp ăn bánh trôi nữa: “Sao ngươi lại biết?”
Nam nhân trung niên cười: “Hơi thở của tiểu thư, vẻ mặt mang theo màu ch3t chóc.”
Ông chủ của cửa hàng bánh trôi bên cạnh không vui nói: “Nói hưu nói vượn gì thế, ta thấy tiểu thư xinh đẹp, hiền lành, giống như thần tiên hạ phàm, đốt đèn cũng khó có thể tìm được tiểu mỹ nhân thế đấy.”
Nam nhân trung niên nhìn về phía ông chủ: “Đầu ngươi có bệnh, đừng tưởng rằng chỉ là bệnh nhỏ, sớm đi tìm đại phu rồi khám rồi bốc thuốc mà uống đi, nếu không bệnh sẽ nặng thêm đấy, nằm liệt trên giường không thể chữa trị, cũng không có người hầu hạ ngươi đâu.”
Thật ra cũng không phải bệnh sắp ch3t, chỉ là thê tử đầu của ông chủ qua đời, ông mới lấy thêm kiều thê, hai đứa con trai trưởng thành nhưng lại ăn chơi lêu lổng, chúng nó cũng chẳng lượng thiện hiếu thảo gì nên khi ông chủ bại liệt cũng không ai để ý đến, đều đi tranh giành tài sản cả.
Ông chủ cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà nói đến thế này, trở lại hắn ta cũng phải đi khám thử.
Minh Trăn nói: “Ta thì sao?”
Nam nhân trung niên cười cười: “Bên cạnh chính là trưởng bối trong nhà sao?”
Minh Trăn gật gật đầu, thuận miệng nói: “Là thúc thúc ta.”
Kỳ Sùng cấm lấy cánh tay của nàng: “Là phu quân của nàng.”
Nam nhân trung niên cười vang nói: “Người phu quân cao quý này, chắc chắn đã suy nghĩ cách để chữa trị cho ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536919/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.