Thật ra bản thân Minh Trăn cũng không biết mình đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, lúc nàng tỉnh lại vừa khéo là sáng sớm, ánh sáng của ngày đông ấm áp chiếu rọi vào cửa sổ tiến vào phòng, hoa mai còn đang cắm trong bình gốm, làm phòng ngủ thêm vài phần tao nhã và hoa lệ.
Hơi thở ấm áp phả vào bên cổ nàng, Minh Trăn quay đầu lại đã nhìn thấy điện hạ đang ngủ bên cạnh mình.
Lúc này phía dưới mắt của điện hạ có phần xanh xao, chắc là vẫn luôn không ngủ chỉ vừa mới chợp mắt lại. Tóc đen của hai người quấn vào nhau, kết tóc phu thê, ân ái mà không nghi ngờ gì, đáng tiếc hai người còn chưa kết tóc, còn chưa thành phu thê.
Ngày thường điện hạ rất đẹp, ngoại hình cao quý, mũi cao môi mỏng, tuy hơi lạnh lùng nhưng mặt mũi lại đẹp vô cùng, đường ngũ quan sắc sảo, dáng vẻ ban ngày tốt vô cùng.
Ngón tay Minh Trăn trắng đến trong suốt, đầu ngón tay thậm chí còn không có chút máu nào, so với nàng thì ánh trăng còn tầm thường hơn nhiều, nàng đang tinh tế miêu tả dung mạo của điện hạ. Thật ra trong khoảng thời gian này Minh Trăn vẫn luôn suy nghĩ, nếu bản thân rời khỏi nhân thế này, điện hạ sẽ phải như thế nào đây, sau đó nàng lại buông suy nghĩ xuống, may mắn là nàng rời đi chứ không phải là điện hạ.
Bởi vì điện hạ vẫn luôn rất kiên cường, bất cứ lúc nào chỗ nào đều có người đi theo, cho dù mất đi Minh Trăn, quãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536911/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.