Ngu Hoài Phong chẳng cam lòng tẹo nào.
Thậm chí còn ủy khuất muốn ch3t.
Nếu Minh Trăn không thích Kỳ Sùng như thế thì dù Kỳ Sùng có ngang ngạnh thế nào, Ngu Hoài Phong cũng đều sẽ mang người đi.
Nhưng hắn không muốn khiến Minh Trăn thương tâm, khổ sở.
Nhìn thấy chóp mũi tiểu cô nương ửng hồng, đôi mắt đỏ lên, Ngu Hoài Phong cũng đau lòng, hắn giơ tay lau nước mắt cho Minh Trăn: “A Trăn, đừng khóc.”
Dù cho bây giờ Ngu Hoài Phong không muốn tín nhiệm Kỳ Sùng nhưng bây giờ không thể không dỗ dành A Trăn, tốt nhất là Kỳ Sùng đừng phụ nàng, nếu phụ nàng, bất luận thế nào tương lai Ngu Hoài Phong đều phải mang người đi.
Minh Trăn khẽ gật đầu nhưng nước mắt không kìm được cứ rơi xuống.
Ngu Hoài Phong nâng tay ôm lấy bả vai A Trăn: “A Trăn, nếu chịu uỷ khuất, nhất định phải nói ra chứ không được chịu đựng nhé.”
Minh Trăn gật đầu: “A Trăn biết ạ.”
Ngu Hoài Phong nói: “Trong khoảng thời gian này ca ca sẽ không ở kinh thành, ngày khác có cơ hội sẽ quay lại mang muội về nước Li gặp mặt thúc phụ và Vương phi nhé.”
Minh Trăn gật gật đầu.
Ngu Hoài Phong xoa xoa đầu Minh Trăn, nhìn nàng nói: “Tốt lắm, A Trăn đừng khóc nữa.”
Chờ đến lúc trở lại phòng, đôi mắt Minh Trăn vẫn còn hồng hồng, nhìn thấy người nam nhân trước mặt vẫn luôn trầm ổn mà cường đại. Cằm lại bị nâng lên, Kỳ Sùng chỉ xoa nhẹ hai má Minh Trăn.
Minh Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536895/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.