Lúc Minh Trăn ăn cũng không yên lòng, bây giờ nàng còn vì bản thân mình thất hứa mà áy náy.
Sau khi dùng bữa sáng xong thì phải rời khỏi, Minh Trăn phất tay chào điện hạ: “Điện hạ, A Trăn đi trước đây, có rảnh lại đến gặp ngài.”
Bởi vì hai người cùng ở chung một chỗ, vốn dĩ Lý Phúc nghĩ tối hôm qua điện hạ sủng hạnh cô nương nhưng khi nãy bọn nha hoàn dọn dẹp chăn gối thì thấy hơi lộn xộn mà thôi, không có dấu vết mờ ám như trong tưởng tượng.
Có lẽ thứ duy nhất để lại đó là mùi hương kéo dài không tan trên người cô nương.
Y cũng không biết cuối cùng là điện hạ và Minh cô nương đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy thần sắc của điện hạ vẫn như ngày thường, Lý Phúc nói: “Lần này, cô nương lại rời đi dễ dàng như thế, nô tài còn tưởng cô nương sẽ bên cạnh điện hạ thêm một khoảng thời gian nữa.”
Kỳ Sùng nói: “Đại khái chắc là vì Ngu Hoài Phong.”
Lý Phúc lại sợ sẽ khơi mào lại mâu thuẫn của hai vị điện hạ cho nên nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kỳ Sùng nói: “Đi mời Hàn Khiêm đến phủ Tần vương đi.”
Lý Phúc: “Vâng.”
Dưới trướng Tần vương có rất nhiều người đặc biệt tài giỏi, Hàn Khiêm cũng không phải là người xuất sắc nhất trong số đó nhưng tối hôm qua nói chuyện vài câu cũng có thể khiến cho người ta nhìn thấy được, quả thật ông có chút bản lĩnh.
Minh Trăn yên lặng không lên tiếng bị đưa trở về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536864/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.