Edit: Onion2109 
Beta: Eimi.103 
... 
Sáng sớm hôm đó, lúc Tống Nhiễm ra cửa trông thấy tuyết rơi, từng bông từng bông thấm ướt đá xanh trong ngõ. 
Năm nay thực sự rất lạ, tuyết rơi suốt cả một mùa đông. Bông tuyết từ năm trước trôi sang năm sau. 
Trên đường đi bộ đến nhà ga, mấy học sinh cấp ba vui vẻ chạy ngang qua cô, cười nói: “Lại có tuyết rơi, cầu nguyện thì có linh nghiệm không nhỉ?” 
Tống Nhiễm vô ý nghe được, nghĩ lại, cô cũng không có nguyện vọng gì. 
Cô đi đến đài truyền hình, cả ngày đều rất bình tĩnh, xử lý các hạng mục phức tạp trong công việc đều đâu vào đấy. 
Tết Nguyên đán qua đi, một năm mới vừa tới, dường như cả thế giới đều đang vui vẻ, không có chuyện xấu, cũng không có điểm nóng, chỉ có vài tin tức giải trí không ngừng. 
Bộ thông tin khó có được cảnh thanh nhàn như vậy. 
Tống Nhiễm chợt phát hiện, lúc phóng viên không có chuyện để làm thì thế giới mới thực sự an bình. 
Cái này có tính là một kiểu châm chọc không nhỉ? Sáu giờ lúc tan tầm, trời tối lất phất mưa. 
Tuyết vẫn rơi, bay lả tả trên những chiếc xe, trên người đi đường. 
Tống Nhiễm đứng ở trạm xe buýt, một bông tuyết đọng trên mặt cô, thấm vào lòng lạnh buốt. Cô chợt nhớ tới buổi sáng trong ngõ tình cờ nghe được câu nói đó. 
Thật ra cô cũng có nguyện vọng. 
Cô muốn gặp một người. 
Dù là đứng từ xa nhìn anh, không nói lời nào, cũng tốt lắm rồi. 
Tuyết vẫn đang rơi. 
Tống Nhiễm tựa đầu vào tấm kính ướt lạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-olive-mau-trang/3986382/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.