Edit: Onion2109 
Beta: Eimi.103 
... 
Thành phố Cáp Pha được quy hoạch tương đối tốt, đường xá rộng lớn bằng phẳng, kiến trúc to lớn hùng vĩ. Có điều một số công trình đã bị hư hại, xi măng đất cát và phế liệu chất đầy vỉa hè. 
Đường đi khắp nơi đã bị phong tỏa. Lý Toản đi đường vòng, mất công một lúc mới đến nơi. 
Phòng làm việc cùng nơi ở của Tống Nhiễm là trong một khách sạn ở trung tâm thành phố Cáp Pha. Nơi này vốn là một khách sạn bốn sao nổi tiếng quốc tế. Sau khi chiến tranh nổ ra, khách sạn đã cho người dân bản xứ thuê phòng với mức giá thấp. Ông chủ cũng không kinh doanh, nhân viên thì di tản, các vật dụng đáng giá bao gồm cả thảm trải đều bị bán sạch, các gian phòng đều được thuê cho các phóng viên ngoại quốc và các tổ chức không biên giới. 
Lý Toản dừng xe ở bãi đỗ bên trong khách sạn, tháo xe gắn máy từ trần xe xuống. 
Tống Nhiễm lấy ra túi lớn túi nhỏ hành lý, đồ vật của bản thân không nhiều nhưng thiết bị lại là một đống lớn. 
Lý Toản nhớ ra cái gì, chợt hỏi: “Cô đem đồ ăn cho họ, bây giờ thì ăn gì?” 
Tống Nhiễm nói: “Ở đây có phụ trách ăn uống mà.” 
“Vậy thì tốt.” 
Lý Toản giúp Tống Nhiễm xách đồ lên. Lúc đến sảnh đăng ký, anh nhìn quanh bốn phía, thấy tầng dưới có mấy dân binh cầm súng tuần tra mới hơi yên tâm một chút. 
Đi vào trong cầu thang, cả đoạn đường Tống Nhiễm không có tinh thần bỗng mắt sáng lên: “Đây là thang máy?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-olive-mau-trang/3986366/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.