Tháng Tám là mùa nóng nhất trong năm ở thành phố Lương. Ánh nắng gay gắt len lỏi mọi ngóc ngách, chói lóa mắt người.
Tống Nhiễm dừng xe trên bãi đất trống của khu tập thể cán bộ. Vừa xuống xe, hơi nóng ập vào mặt, cô đổ mồ hôi lấm tấm, khệ nệ xách mấy túi hàng to trong cốp xe, đi lên tầng hai.
Mở cửa ra, trong nhà yên tĩnh, rèm cửa ngoài ban công chỉ kéo một nửa, phòng khách nửa sáng nửa tối.
Tống Nhiễm đổi dép, rón rén đi vào, cửa phòng ngủ chính vẫn còn đóng kín. Ba tiếng trôi qua, bên trong vẫn im ỉm.
Cô bỏ rau quả, thịt cá vào tủ lạnh, đặt dầu muối, tương giấm lên kệ bếp, sau đó đem mấy thứ quá hạn bỏ xuống thùng rác dưới tầng.
Lúc trở lên, cô thấy bác sĩ quân y đi ra khỏi phòng ngủ chính. Tống Nhiễm đi đến, liếc nhìn qua khe cửa đang từ từ đóng lại, Lý Toản nằm trên giường, khép mắt.
Bác sĩ quân y ra hiệu với cô, hai người đi qua phòng ngủ phụ. Tống Nhiễm nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu, "Bác sĩ Lâm, tình hình của anh ấy thế nào?"
"Không mấy lạc quan." Bác sĩ Lâm trước giờ vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ theo dõi vấn đề tâm lý của Lý Toản thở dài, "Tôi đề nghị đưa cậu ấy đến bệnh viện tâm thần."
Lòng Tống Nhiễm lạnh toát, đờ đẫn chốc lát mới luống cuống lấy điều khiển bật điều hòa, khẽ hỏi: "Nghiêm trọng vậy sao?"
"Rất nghiêm trọng. Tôi từng tiếp xúc với vô số quân nhân mắc chứng PTSD(*),cậu ấy là người nặng nhất. Tương lai có thể cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-o-liu-mau-trang/1793431/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.