Chuyển ngữ: ChenLuan 
Thế mưa quả nhiên to hơn rồi. 
Nước tích lại trên khoảng đất trống đã ngập vào giầy Tống Nhiễm. Lý Toản mở chiếc ô màu đen lớn kia ra, gió rất lớn, anh giữ chiếc ô rất chặt. 
Cô và anh đứng cách nhau một khoảng lễ phép nhất định. Tán ô rộng, nhưng Tống Nhiễm vẫn bị mưa hất vào một bên vai. Cô cũng không để ý. 
Anh đưa cô đến bên ghế lái phụ của chiếc xe quân dụng việt dã, cô lên xe. 
Anh vòng lại ngồi vào chổ ghế lái, gập chiếc ô đen lại, đặt vào chổ ngồi sau xe. 
Đỉnh đầu ô chảy xuống một chuỗi nước còn sót lại. 
Bây giờ Tống Nhiễm mới phát hiện ra trên đầu vai trái của anh cũng bị xối ướt hết. Bộ quân phục màu tím than lúc này thực sự thành màu đen. 
Lý Toản khởi động xe, nhắc nhở: "Cài dây an toàn vào." 
"Ừ." Tống Nhiễm ngoan ngoan làm theo. 
Trên kính chắn gió đều là nước mưa, giống như mở một loạt vòi nước. Cần gạt nước ra sức đong đưa. Mặt kính cửa sổ có treo lên chiếc mành che mưa dày, nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài. 
Tống Nhiễm cảm thấy hai người bọn họ giống như ngồi trong hộp thuỷ tinh đặt dưới nước, yên yên tĩnh tĩnh, chỉ có bên ngoài chiếc hộp tiếng mưa dài vô tận. 
Chạy đến chỗ đại viện rồi, anh mới nhớ ra hỏi cô: "Cô ở chỗ nào Đường Bắc Môn nhĩ?" 
Tống Nhiễm trả lời: "Ngõ Thanh Chi." 
"Ừm." Ngón tay anh nhẹ gõ lên vô lăng, không nói gì thêm. 
Dù sao cũng là giữa hè, đóng hết cửa sổ đi được một đoạn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-o-liu-mau-trang/1793360/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.