*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Chiết không nghe lọt lời đánh giá từ Lục Phong, cậu cảm thấy Lục Phong lại đang nhấn mạnh về sự nhỏ yếu của cậu, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh ăn nói kiểu này.
…Dù cậu thật sự không tài nào lây gen cho cả Vườn Địa Đàng, cậu thậm chí còn chẳng lây gen nổi cho một người kia kìa.
Song cậu không thể chấp nhận được việc rằng lời nói dối bị vạch trần là do mình yếu xìu, chứ chẳng phải do lời nói dối chưa đủ cao siêu. Cậu chỉ đành tự an ủi bản thân, hẳn chỉ có mình Lục Phong là chả tin lí do thoái thác của cậu thôi.
Chỉ có mình Lục Phong là đáng ghét thôi.
Cậu cất giọng:
– Không cho anh ngủ ở đây.
– Gì cơ? – Lục Phong đáp.
An Chiết xẵng giọng:
– Không cho.
Lục Phong:
– Vì sao?
An Chiết xoay lưng về phía anh, đoạn rúc vào áo khoác, cậu vốn định ứ nói thêm gì nữa và chỉ kiên quyết đuổi thượng tá ra khỏi địa bàn của mình thôi, nhưng dùng dằng trong lòng chốc lát thì vẫn chọn giải thích nguyên nhân đàng hoàng:
– Coi chừng bị truyền nhiễm không tiếp xúc đó.
– Ồ, – Giọng Lục Phong rất trầm – con ong còn sống.
An Chiết:
– …
Lại nghe Lục Phong hỏi:
– Nó còn sống, thế sao lại hôn mê?
Lần này dẫu đánh chết An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-nam-nho/2769346/quyen-3-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.