*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Chiết đứng đối diện Lục Phong. Vẻ mặt Lục Phong vẫn vẹn nguyên sự lạnh lùng hờ hững, ánh mắt bình tĩnh thể hiện anh đang nghiêm túc.
An Chiết trả lời một cách ấp úng:
– Thôi… thôi khỏi ạ.
Nếu giả sử trong vali chứa thứ gì khác và quý ngài thẩm phán giả bỗng ăn no rửng mỡ muốn giúp đỡ, thì dẫu chẳng ưa giao thiệp với đối phương đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không chối từ.
Ấy thế nhưng, món hàng đang nằm bên trong lại chẳng phải thứ lành mạnh gì cho cam.
An Chiết vươn tay rịt chặt cần kéo, gắng giật nó khỏi tay Lục Phong:
– Tôi tự xách được mà.
– Tự xách được? – Lục Phong nhìn cậu, đôi mày dài khẽ chau – Cậu ở tầng một à?
– …Ở tầng năm, nhưng tôi vẫn dư sức xách nó.
Lục Phong trả lời:
– Ờ.
Tay anh đè lên ngón tay An Chiết, cũng chẳng biết anh dùng lực kiểu gì mà tay An Chiết tức thì trượt ra khỏi cần kéo ngay. Cần kéo bị đẩy thụt vào trong, Lục Phong rịt chặt quai xách nằm chếch kế bên bằng một tay, đoạn nhấc bổng cả cái vali lên ngon ơ.
An Chiết:
– ….!
– Cậu vội can:
– Hông cần thiệt mà.
Lục Phong hỏi:
– Tầng năm?
Toang rồi.
An Chiết sực vỡ lẽ ban nãy mình đã lỡ khai sạch vị trí của tầng mà mình sống mất tiêu.
Song chẳng chờ cậu nghĩ ra giải pháp khác, Lục Phong đã nhấc chân bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-nam-nho/152170/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.