Những lời thoá mạ của mẹ chồng như muối xát vào vết thương chưa nguôi ngoai của Hân. Chuyện kinh hoàng hôm đó lại hiện về rõ mồn một, như nhát dao chém nát tự trọng con gái của cô. Uất ức, đau đớn, thống khổ, hai chân cô khuỵ xuống. Bà Tuyết nhếch mép cười khinh. Gớm! Điệu quá đi thôi, mẹ chồng mới răn đe một xíu đã làm bộ làm tịch như yếu đuối lắm. Bà vừa buông Hân ra thì cậu Hoan đã đẩy cửa xông vào, trông thấy bu cậu chả thèm chào lấy một câu, chưa gì đã hốt hoảng lao tới chỗ con khốn nạn kia. Cậu rút tấm ga trải giường ra khỏi miệng nó, dùng tay lau qua gương mặt ướt nhẹp của nó rồi vội vã ẵm nó dậy. Nom nó cố ý tỏ vẻ ấm ức áp sát mặt vào lồng ngực cậu, bà ngứa mắt ghê. Bà chưa kịp xông lên táng cho nó một phát thì cậu đã trừng mắt quát vợ: 
- Đầu tóc rối bời hết cả rồi đây này! Con ngu! Bu giật tóc mày thì mày cũng phải vùng lên giật tóc bu chứ. Mày trẻ sức mày dai hơn bu, sợ qué gì? 
Bà Tuyết nghe mà tức nghẹn họng, bà quát con trai: 
- Cậu Hoan! Cậu bị điên hả? Nó bề dưới mà cậu lại dám dạy nó hỗn với bu! 
- Bu làm gì mà căng thế? Bu giật của nó cả nắm tóc đen nhánh, cậu kêu nó giật lại vài sợi tóc bạc của bu thì có nhằm nhò gì? Với cả bu biết rõ nó là bề dưới, bu là bề trên, nó hư chỗ nào bu nạt nộ nó vài câu là được rồi, việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/192314/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.