Nếu như Diễm không tham thì sẽ chẳng ai được hưởng lợi từ những cố gắng của nó. Nhưng rất tiếc, nó cực mê căn biệt thự trước đây chị Oanh từng ở, đây chắc chắn sẽ là món quà tuyệt vời để dành tặng mẹ Liên. Cậu thực sự phải rất hào phòng và rất yêu Diễm mới chấp nhập chia cho nó một phần ba lợi nhuận. Có cô con gái xinh đẹp, lương thiện, giỏi kiếm tiền, chắc chắc mẹ Liên sẽ rất tự hào. Mẹ sẽ khoe với ba Hậu về nó, và ba nhất định cũng sẽ thấy tự hào không kém. Ngày nó làm đám cưới với cậu Hoan, ba sẽ là người dắt nó vào lễ đường. Tưởng tượng ra viễn cảnh hạnh phúc trong tương lai, Diễm sướng run người. Mặc kệ mình đang mang bầu, Diễm làm việc như một con thiêu thân, thậm chí có ngày nghén nặng, da mặt xanh xao, môi trắng bệch nó vẫn cố trang điểm đậm để đi chào hàng. Quyết nhắc nhở Diễm nên nghỉ ngơi giữ sức, Diễm gạt đi rồi nói: 
- Không sao. Mợ vẫn cố gắng được. Chỉ cần mai sau con mợ có một tương lai tươi sáng thì dẫu thiệt thòi như nào mợ cũng chịu. 
Quyết cảm thấy mợ Diễm cố gắng vì lòng tham của mợ và bản tính hiếu thắng muốn hơn thua với mợ Hân chứ không hẳn là vì đứa nhỏ. Nó thở dài bảo: 
- Lúc mợ Hân mang bầu mợ ấy cũng có đi làm mấy đâu, mợ bây giờ có nghỉ cuối tuần thì vẫn chăm hơn mợ Hân hồi xưa rất nhiều rồi. 
- Nhưng mợ không sống vô trách nhiệm như mợ Hân được. Xưởng gỗ mà phát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405126/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.