- Vô lễ? Mày khùng hả con kia? Chính bà mày giúp mày tới hiệu thuốc làm việc, rồi cũng chính bà đây đổi việc cho mày tới xưởng gỗ làm. Không có bà thì đến mùa quýt năm sau mày cũng không leo nổi lên vị trí này, chẳng biết ơn thì thôi, chưa gì đã lên mặt… ngứa! 
Tính Tiên bộp chộp nên nó chửi luôn. Diễm múc thêm một gáo nước nữa hất vào người Tiên rồi ném cái gáo vào mặt nó. Tiên chưa kịp xông tới chiến nhau với Diễm thì Diễm đã bước ra khỏi bồn tắm, bất ngờ đẩy Tiên ngã ngửa. Lưng đập xuống sàn đau nhói, Tiên la lên oai oái. Diễm không hề đi tới đỡ bạn, nó bình thản khoác lên người chiếc áo choàng tắm hàng hiệu rồi nói: 
- Mợ đạt được vị trí ngày hôm nay là do mợ thông minh, giỏi mưu lược và do mợ đã luôn nỗ lực để hoàn thiện bản thân mình chứ không hề nhờ vả vào ai cả. 
- Nói láo! Mày lợi dụng tao còn gì? 
- Là tại em ngu thôi, chứ khôn một chút thì ai mà lợi dụng nổi. Thôi, người ngu thì có vị trí của người ngu, cứ an phận làm tôi tớ cho mợ là được rồi. 
- Tao không ngu. Tao học gì cũng giỏi hơn mày. Tao làm việc cũng nhanh nhẹn hơn mày, chẳng qua là tao tin tưởng mày nên mày mới có cơ hội sử dụng tao như một quân cờ đắc lực thôi. Giờ thì tao nghĩ ra rồi, chính mày là người bỏ độc mợ Hân chứ không phải anh Phúc… 
Tiên vừa suy đoán đến đó thì ánh mắt Diễm đã sắc lạnh như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405121/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.