- Thầy bị điên à? Đem tiền cho gái lại đi xin vợ? Thầy làm như vậy khác nào bôi tro trát trấu vào mặt cậu?
- Tôi bôi tro trát trấu vào mặt cậu mà hàng tuần tôi vẫn cho con bồ nhí của cậu mười lăm triệu. Ngoài khoản đó ra, tiền học phí ở trường quốc tế, tiền học múa, tiền học vẽ của con nó, tiền lương của con Uyên và con Huyền cũng do cái thân già này trả. Vậy mà nó còn không biết điều, vẫn tiếp tục bòn rút của con trai tôi từng đồng một, thứ mắc dịch!
- Ơ? Thầy trả tiền học vẽ rồi sao Oanh còn xin cậu nhỉ?
Cậu Hoan hỏi ngu làm ông Tài điên hết cả máu, ông nhặt chiếc dép ném vào mặt cậu rồi chửi:
- Vì cậu ngu chứ sao? Ngu như bê! Tôi không thèm nói nhiều với cậu nữa. Chốt lại, từ giờ muốn có tiền thì xin vợ, còn nếu cậu cảm thấy không hợp lý, thích ý kiến thì cút xéo ra khỏi cái biệt phủ của tôi!
Dứt lời, ông Tài đá thằng con trai cưng ra ngoài rồi đóng chặt cửa. Cậu Hoan thì đi đâu chẳng được, nhưng đi rồi không có tiền cho bé Ong và cho con trai cậu thì cũng tội nghiệp tụi nó. Cậu không dám nhì nhèo thêm với thầy nữa, sợ thầy điên lên thầy cắt luôn khoản viện trợ hàng tuần của Oanh thì khổ thân Oanh. Cơ mà cậu cũng không thể ngửa tay xin tiền vợ được, nhục lắm. Cậu gọi điện kể khổ với Oanh. Mặc dù chị Oanh tức điên vì con Hân được cầm tiền của cậu nhưng chị vẫn nhẹ nhàng nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405085/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.