..........
Mợ mà bị sẩy chân Cúc nhất địch sẽ lu loa cho tụi người làm dậy coi cái dáng vẻ tức cười của mợ. Rất tiếc, mợ không ngã. Mợ run nhưng mợ vẫn đứng vững. Mợ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cậu mau nhận lấy chiếc áo mặc vào đi ạ, đừng để em Cúc đứng như vậy tội nghiệp em ấy hết sức.
Cậu Hoan đâu có ngu mà làm theo lời vợ, lần trước chỉ vì cho con Cúc ngồi lên giường mà cậu phải đổi cả cái giường vì có mùi lạ. Lần này mà cậu dám nhận lấy chiếc áo rồi mặc lên người không khéo cậu phải đổi “chồng” cho con vợ cậu luôn mất. Cậu hắng giọng bảo Cúc:
- Áo bẩn rồi. Ném đi!
Cúc nghe mà tan nát cõi lòng. Cậu Hoan thì chẳng để tâm lắm, thấy vợ đi xuống bếp cậu cũng đuổi theo. Cậu đang tính nếu vợ hỏi han thì cậu sẽ nói sự thật cho vợ nghe. Ngặt nỗi con vợ cậu nó có thèm hỏi gì đâu? Nó chưa đánh thì cậu việc qué gì phải khai? Khai ra nó cười cho thối mặt ấy chứ! Chắc gì nó đã quan tâm? Có khi nó đang lo lắng cho vết thương của anh Khải nhà nó cũng nên. Để thằng khác trong bụng rồi nên lạnh lùng với chồng ghê lắm, nấu cho chồng bát canh giải rượu xong chỉ đặt nhẹ lên bàn, cậu tự biết ý, tự uống chứ nó nào có thèm mời mọc gì. Buổi đêm, hai vợ chồng nằm chung một cái giường rõ rộng mà nó cứ nằm thu lu một góc, mặt quay vào tường, lì như con quỷ. Cậu tức mình giật lấy chiếc chăn vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405050/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.