Con Cúc lưu luyến nhìn cậu Hoan. Mặc dù cậu còn bực vợ vì tội dám ngó lơ cuộc gọi của cậu, nhưng cậu không muốn bọn người làm kinh thường lời nói của vợ mình nên cậu hắng giọng quát:
- Mày không nghe thấy lệnh của mợ hả? Cút mau!
Con Cúc ức nghẹn, nhưng sợ cậu cho ăn đập nên nó vẫn phải cun cút lủi đi. Nó rời phòng rồi, y như rằng con vợ cậu giở thói bơ cậu, hí hoáy bấm điện thoại gọi video về nhà. Gia đình con này thân lắm, tuần nào nó cũng nói chuyện với thầy bu và các em mấy lần lận. Mới tối qua còn chém gió với nhau mà thế nào giờ bọn họ vẫn không hết chuyện để nói, cứ nói nói cười cười như nắc nẻ. Cậu đoán chắc nó sẽ méc gia đình nó vụ cậu cho người giúp việc lên phòng đấm lưng, nhưng không, nó chẳng thèm nhắc tới cậu nửa lời. Lúc thằng Nghĩa hỏi anh rể đâu nó chỉ bảo cậu bận rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. Buôn dưa với gia đình mình xong, buổi tối ăn cơm nó lại vui vẻ tiếp chuyện thầy Tài. Nó nói cả với bu Tuyết, mợ Phượng, thằng Lập, thằng Phúc, con Cúc, con Huệ,… nhưng tuyệt đối không mở lời với cậu. Buổi tối về phòng nó tận dụng thời gian rảnh đọc sách. Mười giờ đêm, như thường lệ con Cúc gõ cửa phòng:
- Mợ ơi, con đem canh bồ câu hầm hạt sen cho mợ nè.
Vợ cậu không cho con Cúc vào trong phòng mà đi ra ngoài lấy canh rồi nhỏ nhẹ bảo nó:
- Khuya rồi, em về nghỉ đi. Lát ăn xong mợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405033/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.