Khi thấy mọi việc đã thuận lợi, thằng Lập ngoan ngoãn quay trở về căn biệt thự lớn báo cáo với ông Tài:
- Bẩm ông, con đã làm theo sự an bài của ông. Ông có cần con gọi luôn cho cậu Hoan về không ạ?
- Không cần. Mày gọi luôn cho cậu thì còn gì là tính chân thực của vở kịch. Cứ để tự nhiên đi! Cậu thích về lúc nào thì về.
Anh Phúc trả lời Lập. Lập biết anh Phúc từ hồi nhỏ xíu, anh cũng giống Lập, không mê gái nên Lập mê anh lắm. Hồi xưa anh cực tốt với Lập, nhưng từ năm hai mươi tuổi tới nhà ông Tài làm việc, được ông coi trọng thì anh lạnh nhạt với Lập hẳn đi. Lập tới nhà ông Tài ở đợ cũng vì muốn được gần anh, nhưng mỗi lần giáp mặt nhau thái độ của anh với Lập đều lạnh buốt như băng như đá.
- Năm giờ sáng gọi cậu về!
Ông Tài lên tiếng, Lập ngơ ngác hỏi:
- Làm sao gọi được cậu về hả ông?
- Bảo với cậu mày nhìn thấy một cái bóng trắng lượn qua lượn lại trên mái nhà của cậu, cậu mà không về e rằng lành ít dữ nhiều.
- Ý ông là… muốn lừa cậu rằng mợ Hân bị ma hút hồn đi mất ạ? Nhỡ cậu không tin thì sao hả ông?
- Kiểu gì cậu chả tin! Cậu ngu như con bò ý mà!
Anh Phúc cảm thán. Thấy ông Tài trừng mắt lườm, Lập lo cho anh quá chừng, nhưng rồi ông chỉ bảo:
- Cậu ngu thì ngu thật nhưng phận tôi tớ mày không nên so sánh cậu như thế, mất quan điểm. Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405026/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.