Đến cậu đây đôi khi còn chẳng làm cho vợ mình mở miệng được nữa là cái loại thích đâm bị thóc chọc bị gạo như con Yến. Cậu hồi xưa tuy chơi bời đổ đốn nhưng không cưỡng ép ai bao giờ, đến với nhau tự nguyện, chia tay cũng trong vui vẻ hoà bình. Hồi anh Lộc còn sống, khi được thả thính cậu thường đớp rất nhiệt tình. Khi anh mất, cậu sống thu mình hơn, nhưng đối với mấy lời ong bướm cậu chỉ cười cho qua thôi. Nếu như ban nãy không được vợ cho ăn bơ một lúc vì chuyện chiếc đồng hồ rớt ở phòng con Cúc thì bây giờ Yến có thính thế thính nữa cậu cũng chẳng thấy gì là nghiêm trọng cả. Cậu biết nấm lùn vẫn đang cười ngọt ngào, nhưng cậu sợ khi Yến đi khuất, nấm sẽ chăm chú làm việc khác giống như cái cách nó tìm sách để đọc khi con Cúc vừa rời khỏi phòng. Thế nên khi trông thấy Yến đập vào lưng vợ, cậu cố ý kéo để vợ ngã dúi dụi vào người mình, tận dụng cơ hội ôm vợ.
Vừa bị đập, vừa bị kéo, Hân tất nhiên thấy bực. Ban nãy bị người ta công kích, cô đâu phải đá sỏi mà không cảm thấy gì, chỉ là muốn nhịn để giữ thể diện cho chồng thôi. Hồi nhỏ, mỗi khi bị ấm ức, Hân và Sương thường khóc lóc inh ỏi rồi mồm năm miệng mười mách ba Hậu, mỗi lần như vậy ba lại đứng ra đòi lại công bằng cho bọn cô. Đến giờ, hễ gặp chuyện Sương vẫn bù lu bù loa lên như thế, nhưng Hân thì đã chín chắn hơn rồi. Hân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405022/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.