.......... 
- Cửa nhà cậu, cậu thích đấm hay đá liên quan chó gì tới mày? Nửa đêm nửa hôm rồi còn vác xác vào phòng cậu ăn bưởi hả? Mày có tin cậu ném mày xuống ao cá không? Láo nháo nó quen! 
Cậu Hoan chửi ầm ĩ, thằng Lập trong lòng có chút khó chịu nhưng nó vẫn ngoan ngoãn đáp: 
- Vậy con xin phép cậu cho con được cáo lui ạ. 
- Mợ chui xuống lỗ rồi hay sao mà mày chỉ xin cậu? 
- Dạ, con xin phép mợ cho con được cáo lui ạ. 
- Vâng, em chào anh. 
Hân lịch sự chào Lập. Cậu Hoan nghe cái giọng ỏn ẻn của con vợ xưng em gọi anh với thằng giúp việc tức ứa gan. Cậu đạp một chưởng khiến thằng Lập ngã bổ nhào, nó chưa kịp đứng dậy cậu đã quát: 
- Mày để mợ gọi mày thế hả? Sao mày không trèo lên đầu mợ mà ngồi luôn đi? 
- Dạ… con… con… 
Thấy Lập lúng túng, Hân vội vã giải vây: 
- Lập! Cậu mợ mệt rồi! Lập về phòng trước đi! 
Nó đi rồi nhưng cơn giận của cậu vẫn chưa đi, cậu túm cổ áo vợ, gằn giọng dạy bảo: 
- Đối với bất kỳ thằng người làm nào trong cái nhà này, mày là mợ, không phải là em, hiểu chưa? 
- Dạ. 
Mặc dù rất không thích cái cách xưng hô phân cấp bậc với người giúp việc trong nhà nhưng thấy cậu Hoan đang nổi điên, Hân liền cố gắng ghi nhớ trong đầu đối với người bên nhà chồng mình là mợ Diệu Hân, vợ của cậu Kỳ Hoan. Hân dỗ cậu bằng cách mời cậu ăn bánh gato. Cậu nom miếng bánh nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kim-soi-chi/1405016/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.