Editor: Waveliterature Vietnam
"Vậy cô trở về quê hương khi nào?" Khi nghe thấy điều này Hạ Nặc liền hỏi: "Sau lúc từ biệt trên đảo Đỗ Lỗ luôn sao?"
"Gần như là như vậy." Hi Nhĩ khẽ gật đầu và thì thầm: "Đến bây giờ tôi đã trở về được nửa năm. Sau khi gặp Lôi Tác Khắc, tôi đã vận động lại nhóm quân đội chống giáo chủ."
"Là như vậy a."
Hạ Nặc nhất thời liền hiểu, mặc dù Hi Nhĩ miệng nói thì bình thản, nhưng rõ ràng là lực lượng chống giáo chủ có thể mở rộng đến một mức độ như vậy chỉ trong vài tháng, từ Bắc vào Nam, cô ấy chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Nhớ lại cô gái tóc bạc này chỉ mới là thiếu niên, trong vài năm qua, hối hả ngược xuôi, cảnh ngộ mai danh ẩn tích, để cho người khác một cảm giác khâm phục và một tâm tình khó tả.
"Cực khổ rồi." Hạ Nặc nói rất chân thành. Anh ấy luôn tôn trọng những người như vậy.
"Đây là điều tôi nên làm." Khuôn mặt yếu đuối của Hi Nhĩ vẫn mỉm cười. "Đây là quê hương của tôi, cho dù như thế nào, tôi không thể ngồi yên để một nhóm cướp biển phá hủy nó.
Cuộc trò chuyện này kết thúc vào buổi trưa, lời của hai người cứ liên tục nói ra, Hi Nhĩ hỏi về tình hình hiện tại của Hạ Nặc và Hạ Nặc giới thiệu từng người một, sau đó giới thiệu cô với nhóm cướp biển bên cạnh anh ta, mọi người nghe xong trong một hồi lâu, rất có cảm tình với cô gái kiên cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kiem-cua-ke-cuop-bien/2788371/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.