Translator: Waveliterature Vietnam
Editor: Waveliterature Vietnam
"Không đủ phòng sao?"
Hạ Nặc liếc nhìn cái cầu thang cũ nát, phía trên đèn mờ, hình như đúng là không có nhiều phòng, anh ta suy nghĩ một chút, rồi lịch sự mở lời: "Hiện tại không còn phòng trống sao? Chúng ta chỉ cần tầm mười phòng để chia mỗi người một gian nhỏ, chỉ cần qua đêm nay thôi. "
"Mười phòng sao? Cũng không đủ a." Người đàn ông béo ngồi trở lại, lật cuốn sách sang một bên trả lời: "Nếu như bình thường thì không sao, nhưng hôm nay thì không dám cho các ngươi thuê, vì không biết bên giáo hội sẽ dẫn bao nhiêu người xuống. "
"Giáo hội sao?" Mọi người nhìn nhau, họ không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng lần này ngay cả Cơ Đức cũng giật mình, không khỏi cau mày.
"Thực sự không còn cách nào khác sao?" Hạ Nặc hỏi một câu, nhưng lúc này người đàn ông to béo không thèm trả lời, chỉ vẫy tay, ra vẻ không thể, nói bọn họ mau đi.
"Quên đi, ra ngoài trước đã." Hạ Nặc miễn cưỡng nói, sau đó dẫn đầu đám đông trở lại con hẻm ở phía trước của khách sạn.
"Nên làm gì bây giờ?" Cơ Đức bắt đầu bất mãn nói, theo anh ta thấy, Hạ Nặc đã quá khách khí, nếu anh ta à thủ lĩnh thì anh ta đã sớm xách cái tên béo kia lên, đấm cho vài cước, nghĩ vậy lại nói: "Chúng ta nhiều người như vậy, cũng không thể ngủ ngoài đường a. "
"Ta vẫn đang tìm cách đây."
Hạ Nặc liếc nhìn anh ta, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kiem-cua-ke-cuop-bien/2788357/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.