Chương trước
Chương sau
"Haha, nếu đã như vậy, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng vội đừng vội!"

Sau một hồi, chỉ nghe thấy tiếng Triết Phổ đột nhiên lên giọng, cười to và nói, rồi gật đầu với Hạ Nặc. Ông ta đến bên bàn ăn và chào tạm biệt An Đức Sơn, sau đó, ông ta mỉm cười và đi dọc theo con đường đá.

Hạ Nặc đứng ngây người tại chỗ một lúc, thần sắc có chút quái lạ, lắc đầu và đi về phía bọn trẻ.

"Hạ Nặc đại ca, anh không sao chứ?"

Thấy dáng vẻ Hạ Nặc có chút bất thường, cậu bé Bill không thể không có chút lo lắng hỏi.

"À, không có chuyện gì đâu."

Hạ Nặc trở về hiện tại và thấy ba cậu bé đang nhìn mình rất lo lắng, chúng không có chút bối rối nào. "Ta chỉ vào nhà nói chuyện một chút với ông lão. Sao mọi người lại nhìn ta như vậy, tôm hùm có đủ để mọi người ăn không?"

"Ăn đủ...ăn đủ."

Được Hạ Nặc hỏi han, ba cậu bé lẻn vào bàn rồi đột nhiên đỏ mặt xấu hổ.

"Nếu mọi người đã ăn đủ, tại sao lại phản ứng kỳ lạ như vậy? Này, có chuyện gì sao?"

Hạ Nặc cau mày nhìn ba cậu bé, nghi ngờ hỏi.

Nhưng sau khi liếc nhìn thấy chiếc đĩa trống không trên bàn, cậu ta đã hiểu ra tất cả. Cậu ta sững sờ trong giây lát, ngay lập tức trở nên tức giận:

"Thật đáng sợ, các ngươi thật ăn tham như lợn, cả một nồi tôm hùm to bị các người ăn hết, không để cho ta một con nào?"

Kết quả là…

"Khò...khò!"

Đáp lại lời hắn, chỉ có tiếng ngáy của Bill ngáy đều đều. An Đức Sâm và La Y đều không dám phát ra tiếng động. Quay đầu lại nhìn cặp mắt đang trừng trừng, Bill sợ hãi cúi đầu tỏ ra hối lỗi. Chúng thậm chí còn không dám nhìn Hạ Nặc.

Hạ Nặc giật giật khóe miệng.

"Thôi bỏ đi, ta đã làm cho các ngươi ăn rồi, nhưng các ngươi thì sao, các ngươi ăn hết cả một nồi tôm hùm, còn sợ ta đánh các ngươi sao?"

Im lặng nhìn ba cậu bé nhỏ cúi đầu, Hạ Nặc thở dài, cắn răng cười như khóc.

Nói ra được điều này, ba cậu bé nhẹ nhõm đi được đôi chút, sau đó chúng bối rối cười cười.

Ban đầu, Hạ Nặc đã lường đủ lượng tôm hùm cho đủ bốn người. Kết quả là ba cậu bé đến trước, ăn hết nồi tôm hùm, và luôn phần của Hạ Nặc. Nên ngay lúc này, chúng cảm thấy tội lỗi là điều đương nhiên. Sợ như vụ La Y ăn trộm cá nướng lần trước, trốn vào nhà Hạ Nặc, nhưng cũng bị đánh một trận.

"Được rồi được rồi, nếu đã ăn no rồi thì mau về đi, bây giờ ta chưa đói, may cho các ngươi là ta chưa đói, nếu không, ta sẽ đánh từng người một đấy!"

Hạ Nặc vẫy vẫy tay, thở dài định nói gì, nhưng rồi lại không nói nữa, đi đến bên bàn, cầm lên một cái đĩa.

Ba cậu bé hơi do dư một chút, chúng có vẻ hơi xấu hổ. Chúng dường như muốn đến và phụ giúp dọn lại bàn ăn. Nhưng sau vài lời nói của Hạ Nặc, chúng cảm ơn Hạ Nặc rồi từ từ rời đi.

Đuổi được đám nhỏ đi, ngôi nhà yên tĩnh hẳn. Hạ Nặc dọn dẹp lại nhà bếp, cất bàn bếp và dụng cụ sang một bên. Sau khi dọn dẹp mọi thứ gon gàng, không gian căn nhà trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn. Và cậu ta cũng không muốn chứng bệnh ám ảnh cưởng chế của mình phát tác. Có chút đau nhức ở cổ tay, Hạ Nặc từ từ đi đến cạnh ngôi nhà gỗ, ngồi trên bãi cỏ dựa vào gian nhà gỗ, khoanh tay sau đầu, ngẩng đầu lên nhìn những đám mây đen đang kéo tới.

"Mất công nấu ăn cho chúng, nhưng chúng lại không biết ơn, lần sau sẽ không mời chúng đến nữa...Nhưng"

Nhớ đến những gì Triết Phổ nói với mình lúc nãy,cậu ta mỉm cười, tự lẩm bẩm nói một mình:

"Nếu còn chờ, sẽ không còn cơ hội nữa, phải chi nắm lấy cơ hội này..."

Năm nay là năm 1511 của lịch Hải Nguyên, cậu ta đã sống ở đây ba năm rồi.

Cậu ta vốn nghĩ sẽ ở lại thị trấn Cam vài năm nữa, cố gắng luyện tập để cải thiện khả năng kiếm thuật của mình, và sau đó sẽ đi biển. Không ngờ rằng, vào mùa thu này, cậu ta đã gặp được một tên cướp biển trở về từ biển lớn, Triết Phổ chân đỏ.

Triết Phổ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, Triết Phổ nắm trong tay quyền cai trị núi non trên đảo Anderk, mọi quyền hành đều nằm trong tay ông ta.

Mà nguyên nhân chính cũng là do Hạ Nặc chưa bao giờ gặp được người cha, Khoa Tư Tháp, bỏ gia đình đi từ lâu.

Hay mặt khác

Sau khi trở về từ biển cả, trở thành phó thuyền trưởng của con tàu cướp biển Biển Đông, thuyền trưởng Triết Phổ đã thưởng cho ông ta một nghìn thất trăm vạn. "Tửu quý, Khoa Tư Tháp.

Đúng vậy, cha của Hạ Nặc không chỉ quen biết với Triết Phổ, mà còn là người bạn cùng thuyền và cùng chiến đấu với nhau.

Tuy nhiên, sau khi trở về từ biển lớn, nhóm cướp biển đã gặp phải một cơn bão lớn khi đang cướp bóc một con tàu chở khách bình thường. Ngoài Triết Phổ, còn những thực tập sinh trên tàu chở khách, cùng hai khách trên tàu. Những người còn lại trên tàu đều bị nuốt chửng và không ai còn sống sót.

Cha của Hạ Nặc, Khoa Tư Tháp, với tư cách là phó thuyền trưởng của nhóm cướp biển, mặc dù có sức mạnh hơn người, nhưng đối mặt với sự nổi giận của mẹ thiên nhiên, mọi thứ đều chết hết trong thảm họa.

Triết Phổ, người sống sót sau cùng của thảm họa, cảm thấy vô cùng tiếc nuối và thương tiếc cho những người bán đã khuất trong cuộc bão biển. Ông ta cùng hối hận sâu sắc vì đã từ bỏ theo đuổi ước mơ để theo những tên cướp biển.

Nhớ đến những khung cảnh ngày xưa của Triết Phổ kể lại, trái tim Hạ Nặc cảm thấy không thể bỏ đi tuổi trẻ mà chạy đến đảo Anderk để tìm con trai của ông bạn thì tốt hơn rồi.

Và khi ông ta thấy được căn lều cô đơn và đổ nát của Hạ Nặc, bên rìa thị trấn, câu cá để kiếm sống, sống lương thiện và hòa đồng với tất cả mọi người. Ông ta muốn thuyết phục Hạ Nặc đi biển cùng, đến sống ở nhà ông là nhà hàng, để có thể nuôi nấng cậu ta.

Theo Triết Phổ, Hạ Nặc đến đó sẽ tốt hơn là so với ở đây, ít nhất là không phải khổ sở câu cá sống qua ngày,cũng không phải sống cô đơn một mình.

"Loại bạn như ông, thà rằng cứ chết đi, bỏ gia đình con cái, sống bạc bẽo. Chỉ ước gì trước đây chưa từng làm bạn với nhau. Nếu không nhận ra cậu bé này, có lẽ ta đã không biết được điều gì!" Khi tưởng tượng ra Triết Phổ nói chuyện với cậu ta, khuôn mặt già nua khó chịu, Hạ Nặc không tránh khỏi buồn nôn nhưng không thể nôn được khi nghĩ đến Khoa Tư Tháp.

Nói một cách rõ ràng, thì nhà hàng Ba Lạp Đế không có vai trò gì của Hạ Nặc, theo suy nghĩ của ông ta, Hạ Nặc sẽ khó mà từ chối được điều này. Và Triết Phổ cũng đã có thể tìm thấy anh ta ở trên đảo này.

Nói cách khác, nếu ông ta không tìm ra được cậu bé, đang chịu khổ cực trong nhiều năm qua thì ông ta sẽ cứ nghĩ cậu ta đã chết và sẽ không đến giúp đỡ cậu ta như bây giờ.

Mặc dù Khoa Tư Tháp cũng đã thể hiện sự bối rối và hối hận của mình khi nói chuyện với những người bạn trên tàu, nhưng vẫn là một tên tệ bạc không tránh khỏi được.

Mỗi lần nghĩ về cậu bé chủ của thân xác này, Hạ Nặc không tránh khỏi thương cảm cậu bé đáng thương này.

Đối với đề xuất của Triết Phổ, Hạ Nặc dường như đồng ý ngay tức khắc, sau khi Triết Phổ ra về, sau một hồi suy nghĩ thì cậu ta cũng đã có quyết định của mình.

Nhìn vào sâu thẳm đôi mắt đen của Hạ Nặc, lóe lên một ánh mắt rạng rỡ.

Trong mắt Triết Phổ, ông ta đưa cậu bé theo như lời hứa với người bạn tốt của mình và để có thể cho cậu ta một môi trường phát triển tốt nhất.

Trong mắt của Hạ Nặc, đây dường như là một cơ hội tốt để có thể ra biển.

Mặc dù đảo Anderk yên bình và tĩnh lặng thật, nhưng nó quá xa xôi.

Không có cơ hội để phát triển, để trở nên mạnh mẽ. Đối với người dân, ở trên hòn đảo yên bình này thật tốt, nhưng đối với Hạ Nặc, đây là sự thiệt thòi cho bản thân cậu ta, sẽ không có sự đột phá nào về khả năng kiếm thuật, không thể trưởng thành và núp mãi trong một cơ thể cậu bé 12 tuổi, cậu ta phải thoát ra khỏi nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.