Chương trước
Chương sau
Đến đêm hai anh em Thẩm Trung Hưng mới lên tới nơi, hai người phong trần mệt mỏi chạy bước nhỏ vào, một đường đi vào, bùn nước trên ống quần rơi dọc cả một đoạn đường.

Mặt hai người đỏ tía, tóc bị đông cứng dựng thẳng trên đỉnh đầu.

Kính mắt bị sương mù làm mờ không nhìn rõ đường dưới chân, Thẩm Hưng Trung bị đệm cói dùng để quỳ làm vấp ngã lăn ra đất, anh ta tháo kính xuống, lảo đảo bò lên, nằm úp sấp lên linh cữu mà gào khóc.

Thẩm Hưng Trung lớn lên bên bố mẹ từ nhỏ, từ lúc sinh ra, uống sữa tới khi bi bô tập nói, anh ta luôn được ông cụ Thẩm và Tưởng Hoài Lan tự mình chăm sóc và đồng hành. Quan hệ giữa hai bố con luôn rất thân thiết, dù có phần lục đục vì chuyện của công ty trong mấy năm qua nhưng nỗi đau xót cực độ của Thẩm Hưng Trung lúc này không lừa ai được.

Giây phút này, Thẩm Tùng vừa mới nói mấy câu châm chọc cũng bị dáng vẻ gào khóc của Thẩm Hưng Trung làm cho chấn động, cậu ta hơi hối hận vì vừa nãy mình nói không biết lựa lời, cúi đầu đứng bên cạnh lau nước mắt.

Thẩm Hưng Nam nhìn qua thi thể của ông cụ rồi kéo anh cả khóc rũ rượi trên đất lên: “Anh cả, bố đã đi rồi, anh giữ sức khỏe.”

Thẩm Hưng Trung quay người qua dùng tay áo lau mặt: “Bố đang khỏe mạnh lắm mà sao đột nhiên lại đi rồi? Chú năm, muộn thế này chú mới cho người báo cho tôi và chú hai biết là sao?”

“Hôm qua ông nội đã gọi điện thoại cho tất cả mọi người, sao bố không hỏi tại sao bọn con đều về được mà hai người lại không về?”

Thẩm Hưng Nam ngạc nhiên nhìn Thẩm Tùng cùi trỏ chĩa ra ngoài, không khống chế được biểu cảm nữa: “Anh cả, anh xem Tiểu Tùng nói thế nào kìa…”

Thẩm Hưng Trung được Thẩm Hưng Nam đỡ đi ra, anh ta vươn tay vịn vai Thẩm Hùng hỏi cậu ta: “Lúc lâm chung, ông nội con nói gì?”

“Không nói gì hết.”

Cách lớp áo len mỏng, vai Thẩm Tùng mát lạnh.

Lúc này cậu ta mới thấy tay Thẩm Hưng Trung đã đông cứng tím tái cả lại, khớp xương cũng bị cứng.

“Bố và chú hai về thay quần áo rồi quay lại.”

Thẩm Hưng Trung nhìn xoáy vào cậu ta, kiên quyết bắt Thẩm Tùng đi về cùng mình.

Cửa lớn vừa khép lại, Thẩm Hưng Trung đã vội vàng hỏi con trai: “Con về trước Thẩm Tri Hành hay về sau?”

“Về trước.”

Thẩm Hưng Trung lại hỏi tiếp ngay: “Ông nội con có từng ở riêng với nó không?”

Thẩm Tùng không trả lời, nhíu mày nhìn anh ta: “Rốt cuộc bố muốn hỏi gì?”

“Chưa biết chừng nó nhân lúc ông nội con không tỉnh táo…”

Thẩm Hưng Trung chưa nói hết câu đã bị Thẩm Tùng ngắt lời: “Ông nội vừa mới đi mà bố đã lo tới di sản rồi sao?”

“Bố lo cho con thôi!” Liếc thấy ánh đèn sáng lên cách đó không xa, Thẩm Hưng Trung nhỏ giọng xuống, “Không phải con không biết Thẩm Tri Hành mưu mô cỡ nào, nếu nó nhân lúc…”

Thẩm Tùng tức giận nói: “Di chúc phải công chứng, bố tưởng lập di chiếu như thời Đại Thanh à? Để bố muốn sửa là sửa được ngay chắc?”

Thẩm Hưng Trung bị giọng điệu ấy của cậu ta làm cho ngơ người: “Tiểu Tùng, sao dạo này con cứ nói chuyện với bố kiểu đấy thế?”

Mấy năm qua, không biết bắt đầu từ lúc nào, dường như đứa con trai này của anh ta đã trở nên xa cách với anh ta, nói chuyện châm chọc thì thôi, còn hay vô tình hoặc cố ý nói đỡ cho Thẩm Tri Hành.

“Con không thích bố và chú hai chỉ biết nghĩ đến tiền bạc khi thi thể ông còn chưa lạnh.” Vành mắt Thẩm Tùng ửng đỏ, giọng điệu dồn dập, “Trừ tiền ra thì trong mắt bố có còn gì không? Có tình thân không? Có đứa con trai này không? Có lương tâm không?”

Thẩm Hưng Trung dừng bước, thoạt đầu hơi sững sờ, sau đó lấy lại tinh thần rồi giận tím mặt mày.

“Con làm phản đấy hả? Con trai mắng bố đúng không?” Thẩm Hưng Trung giơ tay phải lên, anh ta nhìn đứa con trai cao hơn mình nửa cái đầu, bàn tay dần co lại, chừa lại ngón tay chỉ vào Thẩm Tùng qua không trung, “Sao bố lại không có lương tâm cơ chứ? Bố có lỗi với con à? Bao năm qua đồ con ăn, đồ con dùng, nhà cửa xe cộ có cái nào không phải của bố hả?”

“Đó là do ông nội và chú út dốc sức làm ra, mấy năm qua nếu không có chú út, cái nhà này bị bố làm tan nát từ lâu rồi, bố vẫn chưa nhận ra sao?” Thẩm Tùng càng nói càng tức giận, cậu ta vươn tay tháo khăn quàng cổ xuống, há to miệng hít thở.

“Bố sờ lương tâm của mình mà nghĩ đi, bố có lỗi với ai? Bố có lỗi với ông nội, có lỗi với mẹ con, có lỗi với con, càng có lỗi với các hộ gia đình vừa mới tốt nghiệp đã dốc sức làm việc ở Giang Thành ở khu chung cư Vân Dương.”

“Chung cư Vân Dương?”

“Bố quên rồi à?” Thẩm Tùng cười khẩy, cũng không lấy làm lạ, “Dự án nào bố cũng vơ vét được nhiều lợi ích như thế, chắc chắn chẳng nhớ chung cư Vân Dương ở đâu đúng không?”

Nếu mấy năm trước Thẩm Hưng Trung chỉ cần đến thăm cậu ta một lần thôi thì chắc chắn anh ta sẽ nhớ.

Nhưng anh ta không đến đó.

Sau khi Thẩm Tùng dọn ra khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Hưng Trung chưa một lần nào đi thăm cậu ta cả.

Chung cư Vân Dương là tòa nhà được Thẩm Thị khai thác vào mười năm trước, tòa nhà đó gần lối ra vào tàu điện ngầm, gần khu đại học, chủ yếu kinh doanh loại căn hộ nhỏ cho một người, thu hút một nhóm lớn học sinh và lớp trẻ mới tốt nghiệp đi làm đến thuê.

Bốn năm trước Thẩm Tùng bị ông cụ Thẩm đẩy đến chi nhánh làm việc, cậu ta đã thuê một căn tầng thấp ở chung cư Vân Dương.



Căn đầu tiên cậu ta ở chưa được bao lâu thì thấy trần bị thấm nước, sơn tường bong tróc từng mảng to. Sau đó cậu ta đổi hai căn, nhà vẫn có đủ loại khuyết điểm từ to đến nhỏ.

Thẩm Tùng vào những căn ở tầng khác và kiểu căn hộ khác ở chung cư Vân Dương xem qua, tỉ lệ xảy ra sự cố trong tòa nhà này rất cao.

Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Tùng bị đủ lỗi to nhỏ trong nhà làm cho sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng gọi điện cho ban quản lý tòa nhà.

Mỗi ngày cậu ta nhắm mắt lại là ban ngày bị cấp trên ở công ty mắng năng lực làm việc của cậu ta không bằng thực tập sinh đại học năm ba, vừa mở mắt ra đã phải đối diện với căn nhà tróc tường rơi xoèn xoẹt.

Nói không ngoa chút nào, hồi đầu ngày nào Thẩm Tùng cũng bị mất ngủ, có mấy lần cậu ta muốn nhảy từ sân thượng chung cư xuống cho hết chuyện.

Nhưng cậu ta ngẫm lại, chung cư này là dự án của nhà họ Thẩm, nếu cậu ta chết ở đây sẽ ảnh hưởng tới giá cả của tòa nhà.

Ban đầu, Thẩm Tùng cực kỳ không hiểu và chống đối việc ông cụ Thẩm cắt nguồn kinh tế của mình, nhưng tới khi cậu ta thực sự chịu được qua năm đầu tiên, cậu ta mới hiểu ông cụ Thẩm đã suy tính lo nghĩ nhường nào.

Không bước vào cuộc sống của người bình thường sẽ không thể thấy được nhu cầu của người bình thường.

Nhà tư bản đứng tít trên cao mãi mãi không đồng cảm được với người bình thường.

Các hộ ở chung cư Vân Dương thấy bên khai thác là Thẩm thị, cho rằng chất lượng của chung cư sẽ được đảm bảo, bằng lòng bỏ ra số tiền thuê nhà cao hơn chỗ khác, nhưng bọn họ nhận được căn nhà không đạt chất lượng, nuôi dưỡng con sâu mọt Thẩm Hưng Trung.

Danh tiếng của tập đoàn Thẩm thị chịu ảnh hưởng nặng nề vào hai năm trước, nguyên nhân chính là người thuê nhà ở chung cư Vân Dương không chịu được chất lượng nhà cửa nữa nên bóc phốt.

Mấy tòa nhà do Thẩm Hưng Trung và Thẩm Hưng Nam khai thác trở thành vết nhơ của cả Thẩm thị.

Vì chuyện này mà Thẩm Tri Hành bận rộn hơn nửa năm, bồi thường, xin lỗi, kiểm tra đo đạc phòng ốc rồi tu sửa lại, còn kiểm tra sản phẩm mẫu của các dự án đang thi công… Anh tự mình làm hết, cố gắng hết sức giảm thiệt hại của tập đoàn xuống mức thấp nhất, giúp cho uy tín tràn ngập nguy cơ của Thẩm thị tạm thời ổn định lại.

Lúc Thẩm Tùng nhận được khoản bồi thường của Thẩm thị dành cho người thuê nhà, cậu ta không nói rõ được cảm xúc trong lòng là gì.

Cậu ta vui mừng vì mình có một người chú như thế, nhưng nhiều hơn cả là xấu hổ thay Thẩm Hưng Trung.

“Nó hợp tiêu chuẩn hết mà, nếu không thì Thẩm Tri Hành đã báo cảnh sát bắt bố đi từ lâu rồi.”

Đúng là Thẩm Hưng Trung đã nhận được lợi ích từ chuyện này nhưng cùng lắm chỉ là lén lút đổi sản phẩm loại một thành sản phẩm loại hai thôi, tất cả vật liệu và quy trình đều hợp pháp, hợp quy chuẩn.

Các tòa nhà khác cũng dùng sản phẩm loại hai, tại sao Thẩm thị lại không được dùng?

Thẩm Hưng Nam luôn nói Thẩm Tri Hành quá bảo thủ, không biết tối đa hóa lợi nhuận, Thẩm Hưng Trung thấy không sai.

“Bố à, không phải đến bây giờ bố vẫn chưa hiểu tại sao ông nội lại không chịu giao tập đoàn cho bố và chú hai đấy chứ?” Thẩm Tùng đã thất vọng tột độ về Thẩm Hưng Trung từ lâu rồi, bây giờ thấy anh ta vẫn giữ thái độ này, cậu ta thực sự không muốn nói thêm gì với ông ta nữa.

“Bố tự về thay quần áo đi, con đi gác đêm trước.”



Hai ngày sau, nhiệt độ tăng trở lại, ông cụ Thẩm được đưa đi an táng.

Chôn cất xong, Thẩm Hưng Trung đặt bài vị của ông cụ ở bên cạnh Tưởng Hoài Lan.

Sau khi mọi người cúng vái xong, Thẩm Hưng Trung đi tới trước mặt Thẩm Tri Hành: “Chú năm, hôm nay ở trước mặt bố, có thể công bố di chúc rồi chứ?”

Hai ngày qua, Thẩm Hưng Trung muốn ép Thẩm Tri Hành lấy di chúc ra vô số lần rồi nhưng lần nào cũng bị Thẩm Tùng mắng cho rút lui.

Đứa con trai của anh ta cứ như đổi tính đổi nết rồi vậy, mở miệng ra là nói lương tâm đạo đức. Nếu không phải vì lúc nói lý lẽ Thẩm Tùng không có kiên nhẫn, nói được một lúc thì không kiềm chế được cơn nóng nảy, Thẩm Hưng Trung sẽ phải nghi ngờ có phải cậu ta bị người ta rút khô não thay bằng cái ở trong xương sọ của Thẩm Tri Hành rồi hay không.

“Ở phòng sách.” Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Hưng Trung, anh ta lập tức tỏ ý muốn đi lấy cùng anh.

Mười lăm phút sau, hai người mang di chúc và luật sư quay lại.

“Số cổ phần do chủ tịch Thẩm nắm giữ đã được phân chia, một phần trong hợp đồng tặng cho đã ký xong từ lúc trước.”

Luật sư đặt hai bản hợp đồng photo lên bàn: “Về cơ bản thì số cổ phần của chủ tịch Thẩm trong tập đoàn được chia đều làm mười phần, mỗi một thành viên trong gia đình đều được nhận một phần. Số động sản và bất động sản còn lại đều nằm trong di chúc…”

“Khoan đã!” Thẩm Hưng Trung bảo luật sư dừng lại, “Mười phần? Bọn tôi có tổng cộng bốn anh chị em, thêm con cái của ba bọn tôi nữa, lấy đâu ra mười phần?”

“Bà Tiêu Y Túc, bà Liễu Phượng Lan, bà Tô Ý Tiện, mỗi người một phần.” Luật sư đặt hai bản hợp đồng tặng cho vào tay Thẩm Hưng Trung, “Bà Tiêu và bà Liễu đã ký hợp đồng từ tuần trước rồi.”

“Cô…” Thẩm Hưng Trung khó mà tin nổi quay đầu lại, “Cô ký hợp đồng với bố từ bao giờ thế?”

“Luật sư nói rồi đó, tuần trước.” Tiêu Y Trúc hơi mất kiên nhẫn, ông cụ Thẩm mất rồi, cô ấy không muốn nể mặt Thẩm Hưng Trung gì nữa hết, “Bố gọi riêng tôi và em dâu về ký.”

Cổ phần này ông cụ Thẩm cho Tiêu Y Trúc và Liễu Phượng Lan chứ không phải cho vợ của Thẩm Hưng Trung và Thẩm Hưng Nam.

Thẩm Hưng Trung hít thở sâu mấy hơi, cố gắng áp chế sự khó chịu xuống: “Được, được… Hai bọn họ gả vào nhà họ Thẩm nhiều năm rồi, tôi tạm thời hiểu được.”



“Nhưng cho con nhóc nhà họ Tô kia là sao? Hả?”

Thẩm Hưng Trung xoay người lại chỉ vào Tô Ý Tiện đang đứng bên cạnh Thẩm Tri Hành: “Ban đầu tôi bảo cô lấy Thẩm Tùng thì cô không chịu, sau đó luôn miệng niềm nở gọi ông cụ là ông Thẩm, là vì ngày hôm nay đúng không?”

Anh ta tức đến mức từ cổ đến mặt đều căng bạnh đỏ bừng lên, giọng to hơn: “Cả chú nữa Thẩm Tri Hành, chú nhớ lúc đó chú mặt người dạ thú nói gì với tôi không? Chú nói Thẩm Tùng lớn tuổi, nhiều hơn Tô Ý Tiện sáu tuổi, hai bọn nó không hợp nhau. Bây giờ thì sao? Trâu già gặm cỏ non, gặm luôn cả cháu gái của mình hả?”

“Con bé gọi chú là chú đó, đứa hàng cháu mình mà chú cũng ra tay được hả?”

Thẩm Tri Hành bình tĩnh lấy sổ đăng ký kết hôn từ cái túi luôn mang theo bên người ra, đẩy tới trước mặt anh ta: “Cô ấy là em dâu anh.”

“Chú, chú…” Thẩm Hưng Trung thấy choáng váng, lảo đảo bước lên trước một bước, vội vàng chống vào bàn.

Thẩm Tri Hành thong dong nhìn anh ta, giọng điệu hờ hững: “Thẩm Tùng, đi lấy thuốc hạ huyết áp cho bố cháu đi.”

Thẩm Hưng Trung uống một viên thuốc hạ huyết áp rồi chống bàn thở dốc, vừa mới hít thở đều đặn lại được thì đột nhiên bước nhanh tới trước mặt Thẩm Tri Hành, chỉ tay vào anh rát cổ bỏng họng nói: “Hồi đó lúc chú nói với ông cụ sẽ chăm sóc con nhóc này đã nghĩ hết rồi đúng không? Chú thấy nó nhỏ tuổi dễ lừa, muốn kết hôn với nó để chiếm tài sản nhà họ Tô, còn bảo nó chạy tới trước mặt ông cụ giả bộ ngoan ngoãn đòi di sản?”

“Cô bị lừa rồi đó cô Tô à.” Thẩm Hưng Trung nhìn Tô Ý Tiện bằng đôi mắt đầy tia máu, chỉ vào Thẩm Tri Hành, “Cái loại bố mẹ người thân đều chẳng coi ra gì này, tốt với cô chỉ vì muốn lợi dụng cô, nó chỉ muốn nhà họ Tô thôi.”

Tô Ý Tiện chậm rãi lấy lại sổ đăng ký kết hôn đưa cho Thẩm Tri Hành để anh cất cẩn thận, giọng cô chẳng để ý chút nào: “Anh ấy muốn thì cho anh ấy thôi.”

Thẩm Hưng Trung hoảng hốt không nói ra lời, anh ta ngồi phịch xuống ghế, nhìn sang Thẩm Hưng Nam.

“Luật sư Tiền, anh đọc tiếp đi.” Sắc mặt Thẩm Hưng Nam cũng không tốt đẹp gì cho cam nhưng vẫn còn lý trí.

Luật sư Tiền đọc nốt nội dung còn lại của di chúc.

Thẩm Hưng Trung và Thẩm Hưng Nam vẫn nắm giữ cổ phần kiểm soát của hai công ty mà hiện giờ họ đang quản lý, Thẩm Cẩm không có chức vụ gì trong công ty nên được thêm một dãy cửa hàng được đầu tư ở trung tâm thành phố so với ba anh em.

Một số động sản và bất động sản còn lại, thêm cả những đồ vật mà Tưởng Hoài Lan để lại khi còn sống, gần như ông cụ Thẩm chia đều theo đầu người, ông ấy đã chia xong và cất trong két sắt ở ngân hàng rồi.

“Từ từ đã, căn nhà này thuộc về ai?” Thẩm Hưng Trung hỏi.

Nhà chính nhà họ Thẩm là căn nhà do ông bà tổ tiên truyền lại, trước kia chỉ có bốn sân, mấy chục năm trước lục tục thi công mở rộng, còn tốn một khoản tiền lớn xây dựng các công trình thiết bị hiện đại hóa mới có quy mô như ngày hôm nay.

“Ông cụ không nói rõ thì dựa vào thừa kế theo pháp luật, con cái là hàng thừa kế thứ nhất.”

Thẩm Hưng Trung gật gù: “Được, được… Dù sao cũng không bán, chỉ cần tôi không đồng ý bán thì không thể bán.”

Anh ta lớn lên ở nhà chính từ nhỏ, chứng kiến nhà chính được mở rộng tân trang từng chút một, anh ta không nỡ.

Luật sư Tiền ra về, Thẩm Hưng Trung ngồi đó một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Anh ta thấy mọi người định đi thì vội vàng gọi Thẩm Hưng Nam lại: “Chú hai, anh có việc muốn bàn với chú.”

Thẩm Hưng Nam liếc mắt nhìn Thẩm Tri Hành, sờ mũi: “Anh cả, công ty em có việc phải báo cáo với chú năm, lát nữa chúng ta nói chuyện nhé.”

“Chú…” Thẩm Hưng Trung không ngờ Thẩm Hưng Nam lại trở mặt nhanh như thế, anh ta không nói gì thêm, đi tới kéo Thẩm Hưng Nam sang gian bên cạnh.

“Chú có ý gì? Gộp cổ phần một nhà ba người bọn chú và một nhà ba người bọn anh lại là nhiều hơn chú năm rồi, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu.”

Thẩm Hưng Nam bất đắc dĩ xoa mi tâm: “Anh cả, chưa chắc anh đã có một nhà ba người đâu.”

“Gì mà anh…”

Thẩm Hưng Nam đẩy cửa ra, chỉ ra ngoài cửa.

Thẩm Tùng đang nói chuyện với Thẩm Tri Hành, Tiêu Y Trúc kéo cánh tay Thẩm Cẩm không biết đang nói chuyện gì.

“Anh cả à, anh vẫn không nghĩ thoáng bằng con trai anh.”

Thẩm Hưng Nam thờ dài nặng nề, vỗ vai anh ta: “Em cũng giống anh, em cũng không cam lòng, nhưng biết làm sao được? Hai chúng ta gộp lại cũng không giỏi bằng chú năm, thôi cứ để nó khổ với công ty đi, chúng ta chờ cuối năm nhận hoa hồng không tốt sao?”

“Không phải chú vẫn luôn ủng hộ anh sao? Bây giờ chú nói thế có ý gì?”

“Anh cả, lúc tranh giành Trung Nguyên em có thể ủng hộ anh nhưng bây giờ… Em ủng hộ anh làm gì? Khiến Tri Hành không vui à?”

Thẩm Hưng Nam thấy Thẩm Tri Hành định đi thì vội vàng chạy ra ngoài đi theo.



Mấy ngày sau, ngoại trừ người giữ gìn quét dọn hằng ngày ở nhà cũ và đội bảo an được luân chuyển đi, những người còn lại đều được cho thôi việc hết.

Ông cụ Thẩm vừa mất, người nhà họ Thẩm không bao giờ tụ tập đông đủ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.