Đây là câu trả lời mà Thẩm Tri Hành chưa từng nghĩ tới.
Nét tức giận ẩn giấu kín đáo trên gương mặt bay biến hết chỉ trong tích tắc, thay vào đó là đau lòng, còn có áy náy và hối hận.
“Chú vào nhà đi.” Tô Ý Tiện mở khóa.
Cô đổi sang dép lê, sau đó đặt túi đồ lên băng ghế ở cửa.
Cô đi thẳng tới tủ lạnh lấy một chai nước lạnh, vứt cho Thẩm Tri Hành đang ngồi ở ghế sô pha từ xa rồi tự lấy nước nóng cho bản thân.
Ly cối chứa nước nóng và chai nước khoáng lạnh chia ra đặt ở hai đầu bàn trà.
Tô Ý Tiện nhoài người ra lấy cái gối ôm để dựa, nhìn chằm chằm cái người mất tập trung nào đó hỏi: “Chú vẫn chưa nói sao chú lại quay lại.”
Lúc này Thẩm Tri Hành mới nhớ ra thuốc mỡ trong túi quần.
Anh đứng dậy rồi ngồi xuống cái ghế sô pha gần Tô Ý Tiện nhất, lấy tuýp thuốc mỡ màu xanh lam trong túi ra, vặn mở nắp, nặn một ít thuốc ra.
“Tay.” Thẩm Tri Hành vươn tay ra với Tô Ý Tiện, ra hiệu cô đặt cổ tay vào lòng bàn tay mình.
Tô Ý Tiện hơi nghiêng đầu, đẩy cái tay đang lơ lửng của anh ra, duỗi tay nhanh chóng quẹt mất thuốc nỡ ở đầu ngón tay anh đi: “Cháu tự bôi được.”
Cô cúi đầu, chậm rì rì bôi đều thuốc ra.
“Nấu hôm tôi nằm viện à?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
“Vâng, cố gắng về làm ít đồ để hiếu kính với chú, nhưng tối đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kho-gap-xuan-ve/3418260/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.